Trên đường trở về, Loan Bố không nhịn được lên tiếng :" Điện hạ, người của thượng phương, nếu không có lệnh của bệ hạ, e là sẽ không giúp đỡ ..."
Lưu Trường tràn trề tự tin:" Cái đó có gì là khó? Ta đoán chúng không dám phản đối đâu, nếu bọn chúng phản đối, bằng hữu có tiền của ta cũng không ít, lúc nào cũng có thể gom đủ tiền tài."
Mang theo sự tự tin này, Lưu Trường sau khi về hoàng cung vội vàng tới thượng phương đài.
Nhưng rất nhanh Lưu Trường lại đùng đùng nổi giận đi ra.
"Không ngờ các ngươi lại không đồng ý ??"
"Thực sự cho rằng quả nhân không có cách sao?"
"Nếu như thượng phương không đồng ý, vậy quả nhân tự mình giải quyết vấn đề này! Sau này sẽ có lúc các ngươi hối hận."
Lưu Trường đứng trước cổng thượng phương đài chửi bới ầm ĩ, sau đó giận giữ rời đi.
Ở bên trong, một tượng nhân lo lắng nói:" Thượng phương lệnh, chúng ta không nên trêu chọc công tử Trường."
"Ài, ta cũng biết làm sao, không có mệnh lệnh của bệ hạ, chuyện lớn như thế này, làm sao ta dám tự quyết!"
Chọc giận công tử Trường, hậu quả không thường, vì nó sẽ đi mách a mẫu.
"A mẫu, bọn họ không giúp con!" Lưu Trường đứng trước mặt Lữ hậu khóc lóc kể lể:
Lữ hậu ghét bỏ nhìn Lưu Trường nước mắt nước mũi ròng ròng.
"A mẫu, con thực sự muốn làm chút việc tốt lợi nước lợi dân, nhưng con còn quá nhỏ, không ai giúp đỡ, con không làm được."
"Trước đó con nhìn thượng phương làm nông cụ, con liền hiểu, không có sắt tốt thì không thể làm ra công cụ tốt ..."
"Cho nên con nghĩ, làm sao khai thác được nhiều khoáng hơn, làm sao luyện được sắt tốt hơn ...."
Lữ hậu không cắt lời nó, lắng nghe Lưu Trường giải thích rất chăm chú, sau khi nghe được đại khái, bà nhíu mày trầm tư:" Con thực sự có cách tăng thêm khoáng sản à?"
"Đương nhiên! A mẫu, người khác không tin con, a mẫu chẳng lẽ lại không tin con, Lưu Trường con là ai chứ, con đã bao giờ mạnh miệng chưa?"
Nghe tới câu này, Lữ hậu vốn có chút động lòng lại bắt đầu do dự:" Trường, muốn khai thác quặng sắt sẽ không phải là chuyện nhỏ, phải huy động hàng ngàn hàng vạn người, hao phí cực lớn. Nếu con không làm được thì đừng nói bừa, nếu không sẽ chuốc lấy đại họa đấy.
"A mẫu, con thực sự có thể làm được, chỉ cần phái con tới, con nhất định sẽ làm được, nếu con không thực hiện được lời hứa ... A mẫu có thể trị tội con, con tuyệt đối không nói hai lời."
Nhìn Lưu Trường tràn trề tự tin, tinh thần hăng hái, Lữ hậu thực sự không từ chối được, bà nghĩ chốc lát rồi nói:" Được, ta tạm thời tin con."
"Quá tốt rồi, khi nào chúng ta đi tới thượng phương?!"
"Đi tìm đại ca con đi, hắn sẽ giúp con."
"Té ra nói cho hay, cuối cùng đẩy mình cho đại ca à?" Lưu Trường nhỏ giọng làu bàu:
"Con nói cái gì?"
"Không có gì ạ, bái tạ a mẫu …. à, không, thần bái tạ hoàng hậu."
Sau khi Lưu Trường đi rồi, Lữ hậu liền gọi một cung nữ tới, căn dặn vài câu.
"Hay! Suy nghĩ của đệ quá hay!" Lưu Doanh vỗ mạnh đùi, kích động kêu lên:
Sau khi Lưu Trường tìm tới nhị ca, giảng giải cho hắn suy nghĩ của mình, Lưu Doanh gần như không có nửa phần do dự, lập tức đồng ý. Thời gian qua Lưu Doanh cứ nghẹn trong lòng, muốn biểu hiện trước mặt Lưu Bang. Lần này xuất chinh Hoài Nam, Lưu Bang vốn vẫn có ý để Lưu Doanh đi thay, nhưng Lữ hậu vẫn không đồng ý.
Cho dù Lưu Doanh mấy lần cầu xin, nhưng Lữ hậu vẫn lờ hắn đi, cuối cùng Lưu Bang chỉ đành hùng hùng hổ hổ tự mình xuất chinh. Tuy cuộc chiến này không kéo dài quá lâu, nhưng Lưu Doanh lại lần nữa bị đả kích, phụ tử khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được liền quay về điểm xuất phát.
Lúc này nghe được suy nghĩ của Lưu Trường, Lưu Doanh tức thì mừng rỡ, cho rằng đây là cơ hội rất tốt, không chỉ chứng minh bản thân, còn có thể mang tới lợi ích lớn cho Đại Hán.
Lưu Trường cười hơi ngốc, nhanh quá, nhị ca đồng ý rồi à, không cần suy nghĩ thêm sao?
"Ca, huynh không sợ đệ làm không tốt, uổng phí công sức sao?" Lưu Trường tốt bụng nhắc:
"Đệ đệ ta làm việc sao có thể không làm được cơ chứ?" Lưu Doanh cười nói:
Trong lòng Lưu Trường bỗng thấy ấm áp, nó ngoạc miệng ra cười:" Huynh cứ yên tâm đi, chuyện này nhất định đệ sẽ làm tốt! Đệ sẽ không phụ sự tin tưởng của huynh trưởng!"
Chuyện Lưu Trường muốn làm và Lưu Doanh muốn làm hoàn toàn khác nhau. Khi Lưu Doanh vừa mới dẫn Lưu Trường tới trước thượng phương đài, đám quan lại bên trong vội vàng ra nghênh tiếp, khom lưng, mặt tươi cười đời nghe thái tử hạ lệnh.
"Tuyển một mỏ sắt, an bài nhân thủ, chuẩn bị các loại công cụ ..."
"Vâng!"
Bất kể Lưu Doanh nói cái gì, bọn họ đều vâng lời ngay, chút chần chừ cũng không có. Lưu Bang không có nhà, trên danh nghĩa là "thái tử giám quốc", Lưu Doanh quản lý mọi chuyện trong nước, không ai dám kháng lệnh thái tử. Cho dù là thừa tướng, gặp phải chuyện lớn cũng phải đi tìm thái tử và Lữ hậu thương lượng.
Mặc dù đại đa số thời điểm đều là Lữ hậu ra quyết định, nhưng nếu Lưu Doanh thực sự muốn làm gì, các đại thần căn bản không thể cãi lời.
Giống như trước kia Lữ hậu nói: Lại chẳng có ai trói chân tay con.
À, trừ chính bản thân hắn.
Lưu Trường nhìn cái bộ dạng khúm núm của đám người thượng phương, không nhịn được nghiên răng, mọi người đều là hoàng tử, sao lại phân biệt đối xử như thế? Các ngươi đợi cả đó, đợi ta lớn lên rồi sẽ đem toàn bộ các ngươi bắt đi xây vương cung.
Nước Tần không cho phép tư nhân khai tháng quặng sắt, cũng không cho tư nhân luyện sắt, muối sắt đều do quan phủ kinh doanh, có tiêu chuẩn cấm nghiêm ngặt. Nhưng Tiêu Hà lại cho rằng, muôn trong thời gian nhanh nhất khôi phục dân sinh thì phải có đủ sắt, cho nên ông ta bỏ hạn chế với sắt, cho phép tư nhân khai thác và luyện sắt, hi vọng có được lượng lớn đồ sắt trong thời gian ngắn.
Trên lịch sử Văn đế, Cảnh đế đều giữ loại truyền thống do Tiêu Hà để lại này, đối với Hán Sơ trăm thứ cần gây dựng lại mà nói, đây là chuyện tốt, có tác dụng tái thiết thiên hạ. Cho tới tận thời kỳ Hán Vũ đế, vì tăng thêm tài phú cho quốc gia, để kiên trì đánh hết chiến tranh, các đại thần lại bắt đầu đem ánh mắt đặt vào muối sắt.
Thời Hán Sơ, quặng sắt tương đối nhiều, nhưng đại đa số đều là mỏ khoáng nhỏ, mang tính chất tư nhân, nhân số không quá vài trăm, sản lượng khai thác mỗi ngày đều rất thấp. Còn về phần mỏ khoáng do quan phủ làm, khác với triều Tần, tội phạm triều Hán không nhiều, triều Hán cũng không phát động lượng lớn bách tính đi đào núi khai thác khoáng, nên sản lượng khai thác của mỏ quan cũng thấp.
Tây Hán dựa trên cơ sở chế độ triều Tần, giảm đi rất nhiều hình phạt, hấp thu bài học của các cuộc khởi nghĩa lớn, không liên tục phát ra lao dịch, sử dụng sức dân nữa. Đây tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ở mặt khai thác và sử dụng đồ sắt, Hán Sơ kém xa Đại Tần, chỉ có thể nói không chính sách nào là hoàn mỹ, có lợi cũng có hại.
Thượng phương không quản được tới quặng sắt, có điều họ có thể giúp thái tử liên hệ, sau khi truyền đạt mệnh lệnh của thái tử cho thiếu phủ, thiếu phủ đem mỏ sắt lớn nhất Thượng Quận cho Lưu Doanh quản lý. Cái mỏ sắt này có hơn một vạn ba nghìn vị tội phạm, có thể tính là mỏ khoáng cực kỳ lớn rồi.
Lưu Doanh quyết định an bài tốt chuyện ở Trường An, sau đó xuất phát tới mỏ quặng.
Lưu Trường nhân cơ hội này vội vàng đi tìm đám bạn nhỏ của mình.
"Khi đó ta vừa mới tới trước cửa thượng phương, đám người thượng phương đã chạy ra, cung kính đứng ở một bên đợi mệnh lệch của ta. Khi đó ta nới với bọn họ, Đại Hán cần sắt, ta có thể giúp các ngươi khai thác quặng sắt, khi ta nói xong chí khí của chúng ta, bọn họ chấn kinh vô cùng, bọn họ vội vàng đem một cái mỏ sắt ở Thượng Quận có mấy chục vạn người giao cho ta."
"Về sau thái tử tìm tới ta, nói biết suy nghĩ của ta, hi vọng được ta giúp đỡ, ta nể tình huynh đệ liền đồng ý với hắn."
Đám nhóc con nghe tới đần người, mắt đầy sùng bái.
"Nhưng mà đại ca ..."
"Gọi đại vương ..."
"Đại vương .... Không phải ngài nói xe dẫn theo bọn thần cùng làm việc à? Nay đại vương chuẩn bị theo thái tử tới Thượng Quận, bọn thần còn có tác dụng gì nữa chứ?" Chu Thằng Chi chẳng biết làm sao nữa:
"Ai bảo các ngươi vô dụng, các ngươi ở trong phủ của mình chẳng lẽ không có nhân thủ để dùng à? Trong tay các ngươi không có tiền tài lương thực à? Đợi sắt được luyện xong, các ngươi có thể giúp bán nó mà." Lưu Trường vẫy tay để cả đám tới gần mình, nhỏ giọng dạy:
"Các ngươi sau khi trở về có thể cùng người nhà thương lượng chuyện này, đừng nói là chủ ý của ta, nói là thái tử muốn làm chuyện này."
Cả đám chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu.