Tích tắc nhận lệnh từ Lưu Trường, Loan Bố không hề do dự, rút kiếm nhanh như chớp, bước nhanh tới vài bước, trường kiếm trong tay nhắm cổ người kia chém xuống.
Keng!
Nói thì chậm lúc đó rất nhanh, Lưu Doanh tuốt kiếm khỏi vỏ, kiếm trong tay Loan Bố bổ trúng kiếm thái tử, đà đi vẫn còn, ép kiếm thái tử đập vào cổ kẻ kia.
Tên xá nhân đó hự một tiếng, lùi liền mấy bước kinh hãi nhìn Loan Bố, thằng điên này ở đâu ra, xá nhân của thái tử, vậy mà nói chém là chém luôn à???
Kỳ thực thấy cảnh này Lưu Trường cũng thộn mặt, nó cũng chẳng ngờ Loan Bố chém người thật, song bình tĩnh rất nhanh:" Loan Bố, dừng tay!"
"Vâng!"
Loan Bố thu kiếm lại rất nhanh lùi về bên Lưu Trường bảo vệ chủ, Lưu Doan mặt trắng bệch, nếu không phải hắn đỡ kịp thời thì đầu tên xá nhân kia đã bay mất rồi, tên xá nhân này của Trường đệ có phải hùng tàn quá rồi không?
"Chúng ta đi!" Lưu Trường hạ lệnh, đem toàn bộ thịt khô trước mắt bọc lại, xoay người đi luôn:
Loan Bố hừ lạnh, hung ác nhìn đám xá nhân kia, sau đó cũng lấy thịt khô, đi theo Lưu Trường, hai người ngang nhiên rời đi.
Lưu Doanh chỉ biết thở dài:" Ôi, cần gì phải thế?"
"Thái tử ... Thần ... Thần không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa."
Tên xá nhân vừa bị xỉ nhục muốn rút kiếm tự vẫn, Lưu Doanh vội ngăn cản, vất vả khuyên can, người kia không nghe. Hai bên đang đôi co, Lưu Trường đã đi chợt quay đầu rống lên:" Ê, thằng kia, chính ngươi đó, nghe rõ cho ta! Huynh trưởng ta nói cái gì thì ngươi ngoan ngoãn nghe theo, nếu không mai ta bắt cả tông tộc nhà ngươi, giết trọn ổ!"
Tên xá nhân đó hai mắt mở to, vẻ mặt khiếp hãi, kiếm trong tay bất giác buông ra, những xá nhân khác cười xấu hổ, từ đó đối xử với Lưu Doanh cũng khách khí hơn nhiều.
Lưu Trường dẫn Loan Bố đi tới chỗ đám khoáng công đang ăn cơm, đám khoáng công vội đứng dậy muốn hành đại lễ, Lưu Trường phất tay:" Không cần, các ngươi cứ ăn đi."
Lưu Trường ngồi luôn xuống bên cạnh họ, chẳng để ý tới quần áo bị bẩn, Loan Bố ngồi theo.
"Nào, nào, cùng ăn thịt ... Loan Bố, chia thịt khô cho mọi người."
Loan Bố lấy thịt cướp được ở chỗ đám xá nhân chia cho đám khoáng công, bọn họ thấy thịt không kịp cảm tạ đã cầm ăn như sói đói. Lưu Trường không để ý tới họ, chỉ nhìn Loan Bố:" Sao ngươi chém hắn thật vậy?"
"Lệnh của công tử, sao có thể không nghe?"
"Ta chỉ muốn dọa hắn chút thôi, nếu ngươi chém thật, hắn là xá nhân thái tử, ngươi mà chém chết hắn, a mẫu sẽ đánh chết ta." Lưu Trường chẳng quan tâm tới mạng tên kia, nó lo cho cái mông mình:
Loan Bố nghiêm túc nói:" Hắn vũ nhục lão sư của công tử, dù công tử giết hắn thì có sao?"
Lưu Trường lắc đầu nói:" Thế này đi, về sau ngươi nhìn ngón tay ta, khi ta nói chém chết mà chỉ đưa một ngón tay ra thì ngươi dọa chút thôi, nếu là hai ngón thì ngươi chém chết luôn, thế nào?"
"Vâng!"
"Lại nói các ngươi không phải cùng là Nho gia à? Sao còn cãi nhau?"
"Công tử, Nho gia cũng phân chia nhiều hệ phái mà?"
"Vậy bọn chúng là hệ phái gì?"
"Chẳng hỏi cũng biết, đi theo lối Vua Vũ, tới theo lối Vua Thuấn, ấy là bọn tiện nho của họ Tử Trương. " Loan Bố khinh bỉ đáp:
Lưu Trường gật gù, lại hỏi:" Vậy ngươi là gì?"
"Ặc ..." Sắc mặt Loan Bố tức thì khó coi, lí nhí:" Nho Tử Hạ."
May Lưu Trường đọc sách không nhiều, chứ nếu Lưu Doanh ở đây thì thế nào tiếp luôn một câu:" Sửa mũ áo cho ngay chính, giữ dáng điệu cho đều đặn, ngậm miệng cả ngày không nói điều gì, ấy là bọn tiện nho của họ Tử Hạ."
Các học phái của Nho gia đó vì sao bị chửi mà không dám chửi lại? Vì người chửi bọn họ có địa vị nhất định trong Nho gia, tên là Tuân Tử.
Khi hai người đang giao đàm thì đám khoáng công xung quanh đã ăn hết thịt rồi.
Đào khoáng ở đây đại đa số không phải là người tốt, nhiều tên chân còn đeo còng, bốn năm người bị buộc vào nhau, sợ họ chạy mất. Nhưng nhóm người Lưu Trường chọn ngồi cùng hiển nhiên hơi khác một chút, bọn họ không bị giáp sĩ trông coi, cũng không có xiềng xích trên người.
Bọn họ rụt rè nhìn Lưu Trường, Lưu Trường cũng nhìn bọn họ, nhất thời không biết nói cái gì, nó quyết định kiếm đề tài, nhân lúc Triệu Hoan chưa về tán gẫu với bọn họ.
"Các ngươi đang làm cái gì đấy?" Lưu Trường cười thân thiện:
Tức thì sư phụ khoáng công ngồi trước mặt nó bên cạnh đặt cái cuốc, có hơi hoang mang nhìn công tử Trường, ngần ngừ rất lâu mới đáp không chắc chắn cho lắm:" Đào khoáng ạ."
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lưu Trường không bận tâm:" Vậy ngươi phạm vào tội gì?"
"Không phạm tội, bọn tiểu nhân đều là chuế tế." Người kia rất bình tĩnh, giọng nói không có hổ thẹn, cũng không do dự, sớm tiếp nhận thân phận của mình:
Lưu Trường hơi hoang mang:" Chuế tế thì làm sao?"
Loan Bố chỉ đành giải thích:" Theo luật pháp Đại Hán, làm những việc này trừ tội phạm thì là chuế tế."
"Vì sao?" Lưu Trường tiếp tục hỏi:
"Vì ..." Loan Bố nhìn những người xung quanh, nhưng không giải thích:
"Bẩm công tử, vì bọn tiểu nhân ti tiện." Vẫn là vị khoáng công kia trả lời:" Đa tạ công tử ban thịt, bọn tiểu nhân đã lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi thịt ... Công tử vẫn nên rời khỏi đây đi, nếu không bị người ta cười nhạo."
" À, cái đám ... Gọi là cái gì nho ấy nhỉ?" Lưu Trường hỏi:
"Nho Tử Trương ạ." Loan Bố đáp:
"Đúng, ở cùng đám nho Tử Trương mới bị người ta cười nhạo, chỗ ngươi có bao nhiêu người?" Trong mắt Lưu Trường chẳng có chút xem thường nào, cười vui vẻ hỏi thăm tình hình những người kia.
Đám khoáng công tức thì yên tâm hẳn, mỗi người một câu tán gẫu với Lưu Trường, Lưu Trường lại bắt đầu lớn tiếng khoe khoang những thứ ở Trường An, những người kia nghe Lưu Trường nói rất chăm chú.
Lưu Trường hùng hồn nói:" Yên tâm đi, rất nhanh thôi các ngươi sẽ không còn phải chịu khổ nữa. Ta sẽ nói với nhị ca, trừ tội phạm ra, ai phải đi làm việc nguy hiểm này thì phải được bổng lộc hoặc thăng tước. Nhị ca là người tốt, huynh ấy sẽ đồng ý."
Loan Bố thấy mắt những người kia ánh lên hi vọng, hắn không nỡ phản bác Lưu Trường.
Triệu Hoan đem những thứ Lưu Trường cần tới.
Đám người Triệu Hoan, Lưu Doanh vây quanh người Lưu Trường.
Lưu Trường đã đem thạch lưu hoàng và tiêu thạch mài thành bột, lần lượt cho vào trong hai cái hũ, nó lại sai người đào một cái hố, cho hũ lớn vào trong hố, bốn phía lấp đất thật chặt.
"Huynh trưởng, huynh tránh xa một chút, đây là lần đầu tiên đệ làm, đệ cũng không biết có thành công hay không?" Lưu Trường tùy tiện nói với Lưu Doanh:
"Nếu thất bại sẽ thế nào?"
"Huynh trưởng còn nhớ khoáng thạch nứt ra không?"
"Đương nhiên."
"Hai cái hũ sắt này có lẽ sẽ nứt ra, làm bị thương mọi người, thứ này uy lực rất lớn, cường cung cường nỏ không bằng."
"Không được!" Lưu Doanh nghe câu này không lùi lại mà còn đi tới bên Lưu Trường, kéo nó:" Thứ nguy hiểm như thế, không cho thử."
Lưu Trường nóng nảy:" Nhị ca, nếu thứ này làm ra được, hiệu suất khai khoáng sẽ tăng lên gấp trăm lần! Đại Hán sẽ không thiếu sắt nữa. Huống hồ thứ này còn có thể dùng trên chiến trường ... Ái dà, nhị ca không hiểu, huynh sang kia đứng đi."
"Ta cứ đứng ở đây xem đệ làm."
"Không được, huynh xen bừa vào làm gì, huynh có giúp được gì đâu?
Lưu Doanh không nói nữa, cứ đứng một bên, lặng lẽ nhìn nó.
Lưu Trường đang định nói thì phát hiện ra Loan Bố không biết từ khi nào đã đi tới, đứng ở một bên. Triệu Hoan chửi bới trong lòng, cũng chỉ đành đi tới bên cạnh bọn họ. Lưu Trường xoay người đi, bắt đầu thao tác, đốt mấy cành tạo pháp, ném vào trong nồi, tiếp đó lại châm lửa thạch lưu huỳnh và tiêu thạch. Lưu Trường cứ đợi mãi, đợi tới khi lửa cháy hết rồi, lấy than ra rang. Lửa cháy hừng hực, toàn thân Lưu Trường toát mồ hôi.