Tiêu Lộc rời nhà Triệu Nghiêu vẫn chưa cam tâm, lại đi gặp Trần Bình, thế nhưng bất kể hắn gọi to thế nào, người của Trần phủ đều không cho hắn vào, chặn hắn ở ngoài cửa."
Hắn lại đi tìm Hạ Hầu Anh, Hạ Hầu Anh trông có vẻ khó xử, ông ta nói:" Hôm qua ta đã vào hoàng cung, muốn cầu xin cho thừa tướng, thế nhưng bệ hạ không chịu gặp."
Tiêu Lộc tức thì tuyệt vọng khóc lớn.
Nhìn bộ dạng đó của Tiêu Lộc, Hạ Hầu Anh không đành lòng, hạ giọng nói:" Nếu muốn cứu thừa tướng ra thì chỉ một người có thể làm được mà thôi."
"Là ai?"
"Hoàng hậu điện hạ ...."
"Nhưng làm sao mới có thể thỉnh cầu hoàng hậu điện hạ giải cứu?"
"Phàn ...." Hạ Hầu Anh chỉ nói nữa chữ:
Tiêu Lộc nghe là hiểu ngay, không dám ở lại lâu, hắn dùng đại lễ bái tạ Hạ Hầu Anh, vội vàng rời đi.
Lữ Tu nhìn Tiêu Lộc quỳ trước mặt mà không biết phải làm sao, nàng ngẫm nghĩ chốc lát nói:" Xin công tử đứng lên, ta sẽ nói chuyện này với hoàng hậu, thừa tướng vất vả công cao, không thể làm nguội lòng công thần."
"Đại ân đại đức, sống ngậm tăm, chết kết cỏ báo đáp!" Tiêu Lộc kích động khấu bái:
Nhưng Tiêu Lộc không biết rằng, trước khi hắn đi tìm Lữ Tu đã có người cầu xin cho Tiêu Hà trước mặt Lữ hậu rồi.
"A mẫu! Thừa tướng là người thế nào, a mẫu còn không biết sao? Nếu không có ông ấy, chúng ta sao có thể kê cao gối ngủ kỹ ở nơi này?"
"Cho dù ông ấy có lỗi, nhưng tuổi cao như thế sao có thể đeo gông cùm? Chẳng lẽ a phụ còn muốn giết ông ấy à?"
Lưu Trường kích động đứng trước mặt Lữ hậu, thần sắc nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng gào thét.
Người dám la hét với Lữ hậu, cả thiên hạ này cũng chỉ có một mình Lưu Trường thôi.
Lữ hậu rất bình tĩnh, bà vẫn coi Lưu Trường như không khí, hoàn toàn lờ nó đi, thản nhiên đọc thẻ trúc trong tay.
"A mẫu! Người nói đi chứ, a phụ bây giờ không chịu gặp con, con vừa rống một tiếng, ông ấy liền sai người ném con ra ngoài!"
Nghe câu này, Lữ hậu trừng mắt với Lưu Trường, ai bảo nó xông vào điện liền hô "Kiệt Trụ" chứ? Chỉ ném nó ra ngoài đã là khách khí lắm rồi.
Lưu Trường đi qua đi lại, trong lòng chỉ có một ngọn lửa phẫn nộ, tuy nó tiếp xúc với Tiêu Hà không nhiều, bình thường cũng chẳng đọc mấy sách vở, nhưng nó biết, Tiêu Hà tuyệt đối là thừa tướng tốt. Không thấy sau khi ông ta bị bắt, Cái công phẫn nộ trực tiếp từ chức về nhà, không dạy học nữa, thậm chí không thèm ở trong hoàng cung nữa.
Nó không hiểu a phụ rốt cuộc nghĩ cái gì? Chuyện mà một đứa bé như mình còn hiểu, vì sao a phụ lại không hiểu?
Khi Lưu Trường đang oán trách hành vi của phụ thân với Lữ hậu thì chợt có khách tới.
Người tới chính là Lữ Tu di mẫu của Lưu Trường, Lưu Trường đang cơn giận, thấy di mẫu cũng chỉ uể oải hành lễ, chẳng nói gì.
Hai tỷ muội ngồi cùng một chỗ, trước tiên là tán gẫu vài câu, sau đó Lữ Tu nói tới mục đích thực sự mình tới nơi này.
"Tỷ, thừa tướng luôn toàn lực ủng hộ Doanh, quan hệ với nó cũng rất mật thiết, bất kể thế nào chúng ta đều nên giữ tính mạng cho thừa tướng."
Lữ hậu nghe vậy sắc mặt rất không vui.
"Ta vốn cho rằng, thời gian này muội có tiến bộ, không ngờ lại nói ra những lời như thế!"
Đối diện với đại tỷ răn dạy, Lữ Tu không dám phản bác, cúi đầu nghe giáo huấn:" Ý tỷ là?"
"Chẳng lẽ muội thực sự cho rằng bệ hạ sẽ xử tử Tiêu Hà hay sao? Ông ta ngay cả Hàn Tín còn không nỡ giết, chẳng lẽ Tiêu Hà đáng sợ hơn Hàn Tín, có thế lực hơn bành Việt?"
"Thừa tướng làm bạn với quần thần, nhưng chưa bao giờ lôi kéo bọn họ, ông ấy ủng hộ thái tử, nhưng không thân cận với thái tử ... Bệ hạ căn bản không định giết ông ta, chuyện này muội không cần để ý."
Lữ Tu thân đã là mẹ, bị đại tử trách mắng cũng chỉ biết cúi đầu mà nghe, căn bản không dám có lời khác.
Lữ hậu nói rất lâu mới dặn:" Đúng rồi, còn phải trông coi cho kỹ hai thằng tiểu tử ngốc nhà muội, đừng để Trường dẫn chúng nó đi phá phách ... Nhất là trong khoảng thời gian này, Trường, con nhớ kỹ cho t ..."
Nhưng Lữ hậu nhìn sang bên cạnh chỉ thấy trống không, Lưu Trường sớm đã chạy mất tăm mất tích.
"Nó đâu rồi?"
Lữ Tu không biết:" Khi muội đi vào thì nó vẫn đứng đó mà."
Lữ hậu day trán:" Cái thằng nhãi này, thực sự làm người ta không yên tâm nổi.
Đúng lúc này có cận thị vội vàng chạy vào trong điện bẩm báo với Lữ hậu:" Hoàng hậu điện hạ, thái tử đang quỳ trước Tuyên Thất Điện, nói bệ hạ mà không xá miễn cho thừa tướng thì sẽ không đứng lên nữa."
Lữ hậu đứng bật dậy, mắng:" Không đứa nào làm người ta yên tâm được! Người đâu! Đi bắt Lưu Doanh cho ta, nếu không chịu thì bắt trói nó mang tới đây!"
.......... .................
"Ngươi đừng khóc, chuyện này giao cho bọn ta làm, thừa tướng là loại người gì, chúng ta đều biết." Lưu Trường khẽ vỗ vai Tiêu Diên an ủi, sau đó nhìn về phía đám huynh đệ của mình:" Cha mẹ của huynh đệ cũng là cha mẹ của chúng ta, sao có thể nhìn thừa tướng chịu nhục?"
"Đại vương, vậy chúng ta phải làm sao?"
"Các ngươi có biết nơi giam giữ thừa tướng ở đâu không?"
Quần hiền Trường An đầu trố mắt nhìn nhau, bọn chúng làm sao biết Tiêu Hà bị giam ở đâu?
"Đại khái là ở chỗ đình úy ..." Trong số quần hiền Trần Mãi là đứa duy nhất có chút kiến thức nói:
Mà nó cũng chẳng chắc lắm.
Lưu Trường nhìn sang nịnh thần Chu Thắng Chi:" Đình úy là người phương nào?"
"Ặc ... Đại vương còn nhớ khi ngài rời đi, thần từng gọi một đám tới bái kiến ngài, trong đó có một đứa tên Tuyên Như, chính là thứ tử của đình úy."
"Tuyên Như à?" Lưu Trường trầm tư chốc lát hỏi:" Chính là cái tên trên mặt có nốt ruồi à?"
"Đúng là nó đấy ạ, đại vương nhớ thật tốt." Chu Thắng Chi khen:
Lưu Trương nghe vậy sáng mắt, lệnh :" Chu Á Phu, ngươi đi gọi tên đó cho quả nhân!"
"Vâng! Đại vương!" Chu Á Phu chân nhún nhảy chạy đi:
Lưu Trường tiếp trục nói với đám huynh đệ:" Chuẩn bị sẵn sàng chiến xa và vũ khí, lần này chúng ta phải cứu thừa tướng ra."
Hạ Hầu Táo bất giác lùi lại mấy bước, run rẩy nói:" Đại ca, đây là trọng tội đấy .... Huống hồ phụng mệnh giam giữ thừa tướng đều là giáp sĩ tinh nhuệ, chúng ta làm sao là đối thủ của họ."
"Sao? Ngươi sợ à?" Phàn Kháng giờ là chó săn trung thành của Lưu Trường cau mày, phẫn nộ quát:" Nếu ngươi sợ thì xéo về nhà, chớ làm mất mặt bọn ta!"
Lưu Trường ngăn Phàn Kháng lại, nghiêm túc nói:" Yên tâm đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, tuy đám giáp sĩ đó tinh nhuệ, nhưng chắc gì đã dám ra tay với chúng ta! Cữu phụ Lữ Thích Chi của ta xưa nay nhân nghĩa, chúng ta có thể đưa thừa tướng tới phủ của ông ấy giấu đi, nếu a phụ của ta muốn hỏi tội, vậy a mẫu nhất định không cho phép ... A mẫu không muốn xen vào cũng phải xen vào!"
"Hả, như thế há chẳng phải hại Kiến Thành hầu sao?"
"Không sao, ông ấy có a mẫu bảo vệ, dù sao cũng chẳng chết nổi."
Kiến Thành hầu Lữ Thích Chi lúc này ở trong phủ liên tục hắt hơi, hắn ngồi ở thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian qua đúng là xúi quẩy, Triệu Nghiên vốn là minh hữu chẳng biết lên cơn gì mà dâng tấu đàn hặc mình, đàn hặc mình xong lại đàn hặc thừa tiếng, làm mình sợ không dám ra ngoài.
Viết thư hỏi đại tỷ, còn bị đại tỷ mắng cho một trận, bảo hắn quản giáo cho tốt hạ nhân trong phủ, nếu không biết quản giáo, vậy đại tỷ sẽ quản giáo thay.
Thời gian qua sao mình đen như vậy chứ?