"Tôi nghĩ chúng ta có thể thử liên lạc với những người chơi game. Nếu mọi người có cùng mục tiêu thì sẽ có khả năng hợp tác." Trần Vân Thiên cũng không ngủ cả đêm. Ông ấy đã già và không thể chống chọi lâu.
"Ngu ngốc, ông không nghĩ tới việc cục điều tra chúng ta có toàn bộ tài nguyên, lại phải đi phối hợp với bộ phận nghiên cứu bí ẩn từ thành phố khác mới phân tích được sức mạnh ma quỷ. Những người chơi kia lại chẳng có gì cả, làm sao có khả năng có được sức mạnh diệt quỷ?" Tịnh Đà Thần không hề nhìn Trần Vân Thiên: "Cái gọi là người chơi game kinh dị chỉ là thứ do thế giới bóng tối sử dụng để làm chúng ta bối rối mà thôi. Hầu hết bọn họ nhất định là đã bị thay thế, người xấu cũng là họ mà người tốt cũng là họ. Tất cả đều do họ tự biên tự diễn thôi.”