Cảm giác lạnh thấu xương, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu, hidden game trong Tòa nhà 4 phố Dân Lung đã được kích hoạt.
Liếc nhìn xuống tầng dưới, Cao Mệnh nhận được tin tức còn tệ hơn, sân chơi bị bóng đen che phủ cũng lớn như sân chung cư trong game Triệu Hỉ. Tương tự với lần chạm trán trước, đây hoàn toàn không phải là sự kiện dị thường cấp độ 1 mà là sự kiện cấp độ 3 có sự tồn tại của quỷ.
"Còn hai mươi phút nữa mới đến bình minh." Bạch Kiều lại giơ tay lên: "Chúng ta hiện tại thật sự đã bước vào sự kiện dị thường. Bất kỳ thông tin nào mọi người tìm được ở đây đều có thể giúp ích rất nhiều cho những người khác. Bất kỳ quy luật nào được tổng kết ở đây cũng sẽ được ghi vào hồ sơ của Tổng cục. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là mọi người có thể sống sót lấy thông tin ra ngoài.”
Người tài xế vạm vỡ đứng thẳng người: “Đèn đỏ ở vòng đen nghĩa là liên lạc hoàn toàn bị gián đoạn. Đừng tin vào thời gian các bạn nhìn thấy trong tòa nhà. Chỉ khi đèn đỏ ở vòng đen tắt và chuyển sang đèn vàng thì mới thực sự đã thoát được ra ngoài."
"Hai mươi phút thì ngắn nhưng cũng có thể sẽ rất dài." Trên mặt Bạch Kiều không còn chút ý cười nào nữa, ánh mắt cô quét qua tất cả những người có mặt: "Việc điều tra những sự kiện dị thường đã bắt đầu! Tôi hy vọng mỗi người chúng ta có thể bước ra khỏi bóng tối an toàn!"
Nhiệt độ bên trong tòa nhà giảm mạnh, đối mặt với nỗi sợ hãi “không biết”, những điều tra viên mới này không quá sợ hãi.
Họ tuân thủ nghiêm ngặt các quy định nội bộ của Cục Điều tra và lắp ráp các thiết bị trong ba lô càng nhanh càng tốt.
Những thiết bị đó đều được đánh số tương ứng, Cục Điều tra đang không ngừng tìm cách sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để giải quyết những sự kiện dị thường, những thiết bị do người mới mang đến chính là “vũ khí” của họ.
"Thứ này có hữu dụng không?" Cao Mệnh tò mò hỏi.
"99% đều vô dụng nhưng chỉ cần còn có 1% hy vọng, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cho đến khi nghĩ ra được thứ gì đó có thể tác động đến những điều “không biết”." Anh chàng tài xế lực lưỡng nắm chặt nắm đấm: " Con người đều là nhờ khả năng sử dụng công cụ mà trở thành con người.”
"Liên lạc bị gián đoạn khi chúng ta mở cửa hộ 405. Đứa trẻ và cha mẹ nó từng sống ở đó." Bạch Kiều cầm đèn pin lên và đi về phía căn hộ 405.
Không có vũ khí nào có thể đối phó với kinh dị, cũng không có biện pháp bảo vệ hữu hiệu nào, Bạch Kiều biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn đi đến căn hộ 405.
“Để tôi.” Cao Mệnh cướp đường đi tới: “Cô là nòng cốt của đội, việc dò đường cứ giao cho tôi.”
Sợi xích nhỏ bị bóng tối kích thích, giống như một hình xăm chuyển động, xuất hiện trên cổ tay Cao Mệnh, hắn đưa tay trái ra, nhẹ nhàng đẩy cửa căn hộ 405 ra.
Căn nhà cho thuê rộng khoảng 90 mét vuông bốc lên một mùi lạ, cạnh cửa phòng khách chất năm cái túi nhựa đen to, trong đó có mấy chiếc chăn ga gối đệm ố vàng và quần áo trẻ em.
“Cẩn thận.” Bạch Kiều giơ đèn pin soi đường cho Cao Mệnh.
Trong phòng khách hình như vừa xảy ra ẩu đả, bàn ăn bị lật, ghế nằm ngổn ngang trên sàn, trên sàn còn sót lại cơm thừa và mảnh bát sứ vỡ.
"Không phải bạo lực gia đình một chiều, hai bên đánh nhau đều mất lý trí." Cao Mệnh nhìn thấy ở góc một mảnh da đầu nhỏ với mái tóc ngắn, hẳn là của một người đàn ông: "Tình huống còn tệ hơn tôi tưởng tượng."
Ngón tay lần theo trên vách tường, Cao Mệnh chạm phải nấm mốc, nhìn chung quanh thì dù cửa ra vào và cửa sổ đều đóng nhưng trong phòng vẫn rất ẩm ướt, tủ quần áo, gầm ghế sofa và phía sau TV đều được bao phủ bởi những mảng nấm mốc lớn.
“Nếu thuê nhà như thế này chắc tôi sẽ thấy khó chịu.” Người tài xế lực lưỡng chia những người mới đến thành ba đội, một đội đi theo Cao Mệnh vào nhà, một đội canh cửa, một đội chịu trách nhiệm trợ giúp.
"Cảm giác khó chịu là điều bình thường nhưng làm tổn thương người thân chỉ để trút giận là sai trái." Cao Mệnh đi đến phía bên kia phòng khách, căn phòng này căn bản không thể coi là nhà, bẩn thỉu , bừa bộn và đầy mùi thối rữa.
Gia đình tan nát, giống như những món đồ đạc xung quanh nhà bị đập nát.
"Cha mẹ đều hung bạo, cãi vã đánh nhau, giống như hai con quái vật điên công kích đối phương.” Cao Mệnh nhặt chiếc bình vỡ trên mặt đất lên, trên đó vẫn còn một vệt máu và vài sợi tóc dài dính trên mép: "Bọn họ vì bị sự kiện dị thường ảnh hưởng mà thành ra như vậy, hay là trong lòng vốn đã như vậy?"
"Theo lời ông lão trong tòa nhà nói, bọn họ thường xuyên đánh nhau trước cả khi sự kiện dị thường xảy ra." Bạch Kiều không can thiệp vào hành động của Cao Mệnh, cô cũng muốn xem người bình thường đã giải quyết được sự kiện dị thường cấp 3 này có năng lực như thế nào.
“Cho dù không có sự kiện dị thường nào, bi kịch vẫn có thể xảy ra…” Cao Mệnh muốn làm rõ mối quan hệ giữa game và hiện thực: “Cho nên, không phải sự kiện dị thường đang tìm kiếm họ, mà là gia đình họ đang thu hút chúng."