"Không cần, không cần." Người phụ nữ trung niên liên tục xua tay: "Nhà chúng tôi không ăn mì, phía này mang về cho người khác."
Thấy người phụ nữ trung niên kiên trì, Cao Mệnh cũng không để ý nhiều, sau khi Tuyên Văn đến, bọn họ cùng Vãn Thu và người phụ nữ trung niên rời đi.
"Cô cậu cứ gọi tôi là chị mập. Có bốn tòa nhà A,B,C,D trong khu chung cư phố Tứ Thủy. Gia đình tôi sống ở tòa nhà B." Người phụ nữ trung niên ôm con và phàn nàn: "Có những lối đi bên trong khu chung cư thông nhau, trước đây không cần phải đi đường dài như vậy, có thể đi thẳng từ tòa nhà A vào nhưng bây giờ thì không được.”
"Tại sao?"
"Toàn bộ tòa A đã bị phong tỏa, nghe nói một số cư dân còn lại cũng đã được di dời, hiện tại là một tòa nhà trống." Người phụ nữ trung niên lắc lắc người, dỗ dành đứa trẻ trong tay: "Để tôi nói cho cô cậu biết, những người đó đều bị bệnh thôi! Trên đời này làm gì có ma quỷ? Nếu có thời gian và sức lực để làm mấy chuyện như vậy, thì tốt hơn là nên phê duyệt nhà ở công cộng cấp tốc cho người nghèo càng sớm càng tốt. Cho dù sống trong nhà ma còn tốt hơn là sống ngoài đường!"
"Tòa A đã di dời sạch rồi sao?" Thông tin Cao Mệnh tìm thấy trên máy tính của Bạch Kiêu cho thấy sự kiện dị thường lần đầu tiên xảy ra tại một căn hộ nhà nào đó ở Tòa nhà A.
“Tòa A không có nhiều cư dân, ngày hôm kia có vài người lạ đến khu B của chúng tôi, mong chúng tôi rời đi càng sớm càng tốt.” Người phụ nữ trung niên vừa ôm đứa bé, vừa xách túi mì: “Haiz, dạo này càng ngày càng khó khăn, mấu chốt là, không biết tại sao lại khó như vậy?”
Đi bộ trên con phố Tứ Thủy đã lâu không được sửa chữa, con đường gập ghềnh, mấy người vòng qua tòa nhà A bị phong tỏa và đi đến khu vực gần khu căn hộ phố Tứ Thủy từ một lối vào khác.
Không đi vào, họ chỉ đứng bên ngoài tòa nhà, Cao Mệnh cảm thấy rất khó chịu, cơ thể như bị một bóng đen bao phủ, nhiệt độ không ngừng giảm xuống.
Vãn Thu đi theo phía sau giơ tay nắm lấy tay áo Cao Mệnh và Tuyên Văn, dừng lại tại chỗ, không muốn tiến thêm nữa.
Căn hộ 9 tầng được sơn màu vàng nhạt, ngày xưa ở đây có thể từng có tiếng cười nói vui vẻ nhưng bây giờ lớp sơn phủ đầy bụi bẩn dày đặc, nhà nào cũng trang bị lưới chống trộm, giống như những chiếc lồng sắt rỉ sét.
Nhìn lên, toàn bộ tòa nhà mang đến cho người ta một cảm giác ngột ngạt khó tả. Chỉ đứng ở tầng dưới thôi đã thấy khó thở rồi chứ đừng nói đến việc suốt ngày sống trong đó.
"Sao không đi nữa?" Người phụ nữ trung niên ôm lấy đứa nhỏ, bọn họ dường như đã quen với nơi này: "Trong hành lang có rất nhiều thứ bừa bộn, cẩn thận một chút."
Khu căn hộ trên phố Tứ Thủy rất rộng, được xây dựng đặc biệt ở khu Đông từ nhiều thập kỷ trước để cho một lượng lớn công nhân nhập cư ở, mỗi tầng đều có hành lang dài và hai bên hành lang đều có nhà ở.
Nhưng nơi này không phải là một căn một hộ, khi bước vào một căn nhà, nó sẽ được chia thành các khu vực khác nhau bằng vách ngăn và lưới sắt, thậm chí có thể có ba gia đình sống trong một căn.
Những người lao động nhập cư từ khắp nơi tụ tập trong một không gian chật hẹp, ngột ngạt, công việc, lối sống, thậm chí cả giọng nói của họ hoàn toàn khác nhau nên việc tranh chấp, va chạm là điều khó tránh khỏi.
"Người ta có thể sống ở đây lâu sao, dù không có bệnh cũng sẽ bị bệnh." Cao Mệnh đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy tòa nhà bên cạnh. .
Nó im lặng như ch.ết, không có sự sống.
Ánh mắt hắn cử động, khi Cao Mệnh đang định quay người lại, thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó trong tầm nhìn ngoại vi của mình.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trong tòa nhà đối diện, hình như có một gia đình bốn người đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn hắn với cùng một vẻ mặt.
Quần áo của bốn người rất khác với quần áo phổ biến hiện nay, một người trong số đó là một ông già, miệng dường như đang chảy máu.
“Bên kia là tòa nhà A.” Người phụ nữ trung niên kéo đống quần áo treo trên đầu qua một bên: “Trước đây tòa nhà A và tòa nhà B thông nhau, có thể đi thẳng qua hành lang nhưng gì thì hết rồi.”
Cô ta chỉ vào bức tường xi măng ở góc đường: “Mấy năm trước, người dân trong tòa nhà đã chặn đường bằng tường xi măng, chỉ để lại hai con đường tầng năm và tầng chín. Nhưng bây giờ hai con đường đó cũng bị cảnh sát niêm phong và hình như là dựng luôn một hàng rào lên rồi.”
"Tầng năm và tầng chín..." Cao Mệnh lại nhìn về phía tòa nhà A nhưng gia đình bốn người đã biến mất.
"Tốt nhất là cô cậu nên tránh xa những bức tường bê tông này. Tôi nghe những cư dân cũ trong tòa nhà nói rằng có một kẻ s.á.t nhân đã giấu xác trong bức tường xi măng sau khi gi.ết người ở đó. Nơi cậu đang chạm vào bây giờ, có thể có khuôn mặt của xác ch.ết phía sau đó ấy chứ.” Người phụ nữ trung niên ra hiệu cho Cao Mệnh đi theo mình: “Trong tòa nhà đó có hai cầu thang bộ, thang máy đã ngừng hoạt động nhiều năm rồi, tốt nhất không nên sử dụng thang máy. Hành lang bên trái vì một số cư dân không muốn đi nhà vệ sinh bên trái vào ban đêm, nên thường “giải quyết vấn đề” trên hành lang luôn.”