"Con người có hai trái tim. Một là trái tim huyết nhục, có thể nhìn thấy và chạm vào được; hai là thứ tồn tại trong bóng tối nhưng không ở trong bóng tối. Nó vừa thật vừa giả, hội tụ hàng ngàn hàng vạn suy tưởng thần minh."
“Ta sẽ giúp ngươi thực hiện những suy tưởng đó ra ngoài huyết nhục nhưng đổi lại, ngươi phải dâng cho ta trái tim thần minh của ngươi.”
Thế giới trong mắt Cao Mệnh như nghiêng ngả, nhất thời hắn không thể phân biệt được là mình đang ngả về về phía bể m.á.u hay là bể m.á.u đang đổ về phía mình.
Khi hắn phản ứng lại, m.á.u đã bao phủ cơ thể hắn.
Bể nước không sâu nhưng hắn cảm giác thân thể không ngừng chìm xuống, ý thức cùng thân thể tựa như bị tách rời.
"Ngươi có một cơ thể quen với đau đớn, tứ chi khỏe mạnh, bộ não linh hoạt, một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua sương mù và một... trái tim huyết nhục đã ch.ết vô số lần?"
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng đã khác so với trước đây, đây là lần đầu có sự thay đổi như vậy.
"Ngươi... đây không phải lần đầu tiên ngươi tới đây?"
Giọng nói trong bể m.á.u nói ra một câu giống hệt bà Cốt.
Lúc này Cao Mệnh nào còn quan tâm tới chuyện đó, hắn cố gắng hết sức bò ra khỏi bể m.á.u nhưng lại bị xương cốt không trọn vẹn tóm lấy.
"Cho ta xem ngươi muốn gì, cho ta xem lần trước ngươi đã muốn gì!"
M.á.u đột nhiên hỗn loạn, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào mắt Cao Mệnh.
Cơn đau kịch liệt ập đến, Cao Mệnh cảm giác như mắt trái của mình bị lấy đi, vô số tơ m.á.u đỏ ngầu từ hốc mắt xuyên thấu cơ thể hắn, muốn lan tới tim và đầu hắn.
Vô số mảnh ký ức bị nước và m.á.u khuấy động, Cao Mệnh nhớ lại một số chuyện xảy ra trong đường hầm ngày hôm đó, với con mắt phải còn lại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những thi thể được khảm trong tường đường hầm, những thi thể đó đều đang nhìn hắn.
"Ah!!"
Hai tiếng hét đồng thời vang lên, đáy bể m.á.u xuất hiện một vết nứt, đôi mắt Cao Mệnh trở nên đỏ như m.á.u.
Dây xích khẽ động, tay trái của Cao Mệnh được Triệu Hi nắm lấy, kéo hắn ra khỏi vũng m.á.u.
Mùi thịt tiêu tán đi nhiều, quán cơm trở lại bình thường, chỉ có Cao Mệnh ôm mắt trái ngã xuống đất.
“Thứ” trong bể m.á.u nhìn thấy ký ức của Cao Mệnh qua con mắt của hắn, nó muốn hoàn thành nghi thức hiến tế cho Huyết Nhục Tiên nhưng dường như không có khả năng thực hiện mong muốn thực sự trong tim Cao Mệnh.
"Tổ trưởng!" Chúc Miểu Miểu lúc này đã lấy lại tỉnh táo, cô chưa ăn thịt nhưng thân thể đã xuất hiện dị hóa.
“Cầm rìu lên, đừng để bị đầu độc nữa.” Cao Mệnh phải rất lâu mới đứng dậy được, mắt trái cũng không thể mở ra.
Trả giá bằng mắt trái, Cao Mệnh nhìn thấy ký ức đã bị lãng quên, cảm giác ớn lạnh thấu xương đeo bám trong lòng.
Hắn không dám nói cho ai biết những gì mình nhìn thấy, hắn nắm chặt tay và cuối cùng cũng hiểu tại sao bà Cốt và giọng nói trong bể m.á.u lại nói cùng một điều.
“Nỗi khao khát ẩn sâu trong m.á.u thịt của mình hóa ra lại đáng sợ đến thế”.
Cao Mệnh ngồi ở mép bể, dùng con mắt phải còn lại nhìn xung quanh.
Nhìn qua tất cả mọi người một lượt, không tìm ra kẻ phản diện là ai, thì kẻ phản diện lớn nhất có thể là chính hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cao Mệnh lại nhảy xuống bể m.á.u, bể bây giờ trông không khác gì một bể nước bình thường.
Sau khi không ngừng mò mẫm dưới đáy bể, Cao Mệnh phát hiện ở giữa bể m.á.u có một bức tượng kỳ lạ, tám cánh tay quỷ thần đang ôm một trái tim rỉ m.á.u.
"Đây là tượng của Huyết Nhục Tiên, thứ gì chúng ta vừa nghe được chắc chắn là giọng nói của Huyết Nhục Tiên." Cung Hỉ đến bên Cao Mệnh hỏi: "Tại sao trên tượng lại có vết nứt?"
Cậu ta chỉ vào mắt trái của bức tượng nhưng ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào nó, bức tượng liền vỡ vụn.
"Tôi, tôi không làm gì cả?" Cung Hỉ cứng đờ tại chỗ, như muốn đổi chủ đề, cậu ta nhanh chóng quay sang quan tâm đến mắt của Cao Mệnh: "Mắt của anh bị Huyết Nhục Tiên lấy đi rồi sao?"
Cao Mệnh không trả lời, hắn vẫn đắm chìm trong hồi ức.
Bức tượng đã bị phá hủy, người đầu bếp đang chặt thịt ở bếp sau cuối cùng cũng dừng lại, dường như gã bị cái gì đó gọi, ngơ ngác bước ra ngoài.
"Tôi không sao. Trước tiên hãy đi theo đầu bếp xem gã sẽ đi đâu?"
Cơn đau dữ dội làm khuôn mặt của Cao Mệnh méo mó, khiến hắn rơi vào một loại trạng thái cực kỳ bình tĩnh, hắn phải sống sót rời khỏi căn hộ Tứ Thủy rồi vào đường hầm thử xem!
Sau khi rời khỏi quán cơm và đi qua nhiều biển hiệu khác, người đầu bếp đến một căn hộ cho thuê ở giữa tầng hầm.
Trong căn nhà này dường như đang cất giữ thứ gì đó, trên cánh cửa gỗ bên trái màu đỏ thẫm có viết "Lấy hết sự sống" và bên phải là "Lấy hết cái ch.ết".
Người đầu bếp với ngũ quan khiếm khuyết đẩy cánh cửa gỗ lớn màu đỏ mở ra, bọn họ lập tức nghe thấy bên ngoài có tiếng tụng kinh và ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của thịt.
Cao Mệnh đi theo đầu bếp, hắn thấy trong phòng treo đầy những bức chân dung, mỗi bức đều có hình dáng kỳ lạ, trên đó còn viết cả tên.
“Mỗi bức tranh trưng cho một người sống?”