Cảm xúc của các điều tra viên đều được khơi dậy, ai nấy đều đang lao về phía Tòa nhà B. Nhân tính trong họ không ngừng bị bào mòn, chẳng bao lâu nữa, "người" sẽ thực sự trở thành "thịt" ăn quỷ.
"Tổ trưởng, bà Cốt lầu một sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Chúc Miểu Miểu có chút lo lắng.
"Tư Đồ An nhất định sẽ không bỏ qua, bởi vì bà ấy biết rõ bộ mặt thật của gã." Cao Mệnh nhìn đám người điên cuồng, giẫm lên "m.á.u" của chị mập, đập mạnh vào cửa nhà: "Mục tiêu của Tư Đồ An hẳn là tàn sát khu căn hộ Tứ Thủy, dù là người hay quỷ, cũng chỉ là công cụ trong mắt gã mà thôi.”
Rất nhiều điều tra viên đã trở thành "thịt", bây giờ Cao Mệnh đã hiểu vì sao tất cả điều tra viên của Cục điều tra khu Đông đều biến mất.
Tiếng la hét vang vọng trong khu căn hộ Tứ Thủy nhưng không phải là từ con người mà là từ những “cư dân” trong tòa nhà.
Người và quỷ bị đảo lộn, thế giới vốn phi lý lại càng trở nên phi lý hơn.
Mười mấy năm trước, trong khu căn hộ Tứ Thủy từng có quỷ gi.ết rất nhiều người, mười mấy năm sau vẫn chính là như vậy.
Tư Đồ An ngay từ đầu đã không chuẩn bị để chung sống với “cư dân” trong tòa nhà, gã đã sai người đánh dấu cửa nhà hàng xóm, gã biết chính xác phòng nào có quỷ, phòng nào là cạm bẫy, phòng nào trống.
Cánh cửa bị cạy ra, m.á.u chảy khắp phòng, cùng với thời gian gi.ết chóc tăng lên, các điều tra viên đã ăn thịt dần dần mất tự chủ.
Trên người họ ngày càng có nhiều chữ màu đen, đôi mắt có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ.
“Những hạt giống được gieo hai mươi năm trước đã chín muồi để thu hoạch.”
Nhìn các điều tra viên đang trên đà mất kiểm soát, trong mắt Tư Đồ An không hề có chút thương cảm, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của gã.
“Huyết nhục” hoàn toàn không phải là “thuốc giải” mà là “độc dược”, chỉ có ý chí càng mạnh mẽ thì con người mới có thể chống lại sự ăn mòn của huyết nhục và bất kỳ điều tra viên nào từng trải qua sự kiện dị thường cấp 3 đều có sức bền và nghị lực vượt xa người thường, họ bước đi trong những bóng tối nguy hiểm nhất và là những người dũng cảm nhất trong thành phố.
Lưỡi đao đập mạnh vào lan can kim loại, Tư Đồ An giơ con dao phay trong tay lên: “Hai mươi năm trước, tại tòa nhà A của khu căn hộ Tứ Thủy xảy ra một vụ án gi.ết người điên cuồng. Tám người, hai gia đình đã bị gi.ết hại, kẻ sát nhân mặc áo mưa đỏ tươi. Sau vụ gi.ết người, hắn đã tự s.á.t vì sợ hình phạt. Hai mươi năm sau, một sự kiện dị thường xảy ra, kẻ s.á.t nhân vô nhân đạo đã thực sự biến thành một con quỷ ăn thịt người cuồng loạn, hắn đang ở trong tòa nhà này."
Càng có nhiều chữ đen thì lời nguyền càng mạnh, các điều tra viên ăn thịt càng dễ gục ngã nhưng tương ứng, sức mạnh mà họ thu được từ chữ đen cũng càng lớn.
Tư Đồ An lợi dụng những “cư dân” bình thường trong tòa nhà để nuôi các điều tra viên, cuối cùng thành công mài “con dao trên tay”.
Sau khi dẫn tất cả điều tra viên đến lầu một, Tư Đồ An đi thẳng vào căn hộ của bà Cốt ở, lễ phép gõ cửa.
“Tôi đến đây để thực hiện lời hứa của mình.”
Cánh cửa mở ra một khe hở, bà Cốt nhìn về phía điều tra viên đã ăn thịt bên ngoài, nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi đúng là một kẻ điên.”
Theo khe cửa, bà Cốt ném ra ba lá s.á.t phù: “Chỉ có chừng này.”
“Gi.ết được ác quỷ thì bà sau này không cần lo lắng nữa.” Tư Đồ An cúi đầu nhìn bà Cốt: “Tôi đưa bà ngoài.”
“Chỉ còn lại ba lá thôi.” Bà Cốt đóng cửa lại, tiếng khóa cửa truyền đến từ trong phòng.
Cầm huyết phù lên, Tư Đồ An nhìn chằm chằm vào của nhà bà Cốt: "Mỗi người vô tội bị ác quỷ tra tấn đều có thể chế tạo thành huyết phù. Tôi cho bà nhiều da người như vậy, bà lại chỉ chế tạo thành công ba cái?"
Trong phòng không có phản hồi, Tư Đồ An cũng không ở lại nữa, gã thu hồi ba tấm huyết phù, cùng mọi người rẽ vào hành lang, dừng lại ở bậc thang dẫn xuống tầng hầm.
Tòa nhà B khác với tòa nhà A. Có một cánh cửa sắt đen được lắp đặt ở lối vào tầng hầm, cánh cửa được bao phủ bởi thần phù dày đặc.
"Ác quỷ bị bà Cốt phong ấn dưới lòng đất?" Cao Mệnh hết sức chú ý xung quanh, Tư Đồ An hành động rất có chủ ý, gã muốn gi.ết ác quỷ không phải để giúp đỡ “cư dân” trong tòa nhà, mà là thèm muốn trái tim huyết nhục của ác quỷ: “Nếu Tư Đồ An thực sự thành công, với trí óc và uy thế của gã, cộng thêm năng lực của ác quỷ, mình sẽ tuyệt đối bất lợi.”
Không rút lui cũng không chạy trốn, Cao Mệnh mở một mắt ra, trong con ngươi sâu thẳm đốt cháy sự điên cuồng.
Khi từng lá thần phù bị xé xuống, âm phong gào thét, những tiếng cười kinh khủng phát ra từ tầng dưới lòng đất.
Đẩy cửa sắt ra, những mảnh thần phù bay tứ tung, lần này Tư Đồ An không dẫn đầu nữa, gã để những điều tra viên khác tiến vào trước.
Các điều tra viên bị cơn hăng m.á.u che mắt không thể suy nghĩ được gì, mà cũng vì tin tưởng vào Tư Đồ An, họ cầm theo vũ khí sắc bén đi dọc hành lang tầng hầm.