"Anh sợ cái gì? Trong phòng giấu cái gì sao?" Đây rõ ràng là một cái bẫy, Cao Mệnh sao dám trực tiếp đi tới?
Điều tra viên khẽ lắc đầu, toát mồ hôi lạnh, không phải là không biết, mà là không dám nói.
"Trong nhà có quỷ mà tôi không nhìn thấy sao?" Cao Mệnh thăm dò hỏi, điều tra viên lại lắc đầu, nhìn sang một bên, tựa hồ muốn Cao Mệnh cẩn thận với dụng cụ tra tấn xung quanh mình.
Ngay khi anh ta thực hiện động tác này, chiếc ghế rất bình thường đột nhiên khóa tay điều tra viên, các dụng cụ tra tấn xung quanh anh ta bắt đầu tự di chuyển.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!!"
Cơ thể của điều tra viên tùy ý uốn cong, anh ta đã ăn thịt, nhưng cơn đau vẫn không vì thế mà giảm bớt.
Khi tiếng hét vang lên, tất cả dụng cụ tra tấn trong phòng giống như cá mập ngửi thấy mùi m.á.u, được nối với nhau bằng những sợi tơ đỏ, bắt đầu bay về phía điều tra viên ngồi trên ghế!
Cao Mệnh không đành lòng nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt.
Chỉ trong vòng năm phút, điều tra viên đã bị gi.ết hoàn toàn, thi thể của anh ta biến mất, chỉ để lại một trái tim đang đập được bao phủ bởi những chữ màu đen trên ghế.
Vách ngăn ở giữa ghế mở ra, trái tim của điều tra viên rơi xuống ghế, sau đó chiếc ghế từ từ di chuyển về phía Cao Mệnh trong bóng tối.
Diện tích của phòng tra tấn dưới lòng đất không nhỏ nhưng cũng không quá lớn, cơ thể Cao Mệnh rất nhanh đã bị vướng vào những sợi chỉ m.á.u mỏng manh, bị cưỡng ép cố định vào ghế.
Trong phòng tra tấn không có quỷ nhưng nó còn đáng sợ hơn bất kỳ con quỷ nào mà Cao Mệnh từng gặp trước đây.
Đây là một thiên đường được ác quỷ xây dựng, thống khổ và thương tổn vẫn tồn tại.
Bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm, những sợi xích bò trên mặt đất như rắn, quá khứ của người ch.ết được ghi trên những sợi xích đó, chúng cứ thế vặn vẹo, tùy ý di chuyển.
Sợi xích thô ráp ma sát trên da, Cao Mệnh bị trói vào ghế, hắn vẫn nhớ những lời Tư Đồ An nói ở bên ngoài, ác quỷ thích hành hạ nạn nhân của nó, người càng kiên định thì nó càng không nỡ gi.ết mà sẽ từng chút một tàn phá nạn nhân.
"Nếu muốn sống, không thể từ bỏ hy vọng."
Có những việc nói thì dễ nhưng làm lại vô cùng khó khăn, có khi ch.ết còn dễ hơn sống.
Chiếc bàn gỗ đỏ như m.á.u chuyển động trong bóng tối, sau khi Cao Mệnh nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn, con ngươi trong đôi mắt còn lại của hắn đột nhiên rụt lại.
Các loại dao được đặt ngay ngắn trên bàn - dao gọt xương, dao thái lát, dao phay, dao cắt thịt, dao gọt vỏ, dao chọc hình chữ V, dao chọc hình chữ U, dao khoét điểm, dao nhặt vòng, dao chọc lỗ tròn,...
Chỉ m.á.u kéo dài thẳng tắp, con dao trên bàn dường như bị một lực vô hình nào đó điều khiển, lưỡi dao sắc bén từ từ tiến lại gần, cắm vào da thịt.
Cao Mệnh nghiến răng, m.á.u bắt đầu chảy ra từ mắt trái vốn đã bị thương của hắn.
Mỗi con dao đều có công dụng riêng, là dụng cụ nhà bếp được các đầu bếp sử dụng để chế biến nguyên liệu, đồng thời cũng là công cụ được ác quỷ dùng để tra tấn con mồi.
Những lưỡi dao khác nhau sẽ để lại những vết thương khác nhau và mang đến những nỗi đau khác nhau.
Sắc mặt hắn tái nhợt, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, răng nghiến đến sứt mẻ, hai tay Cao Mệnh nắm chặt sợi xích trói hắn.
"Chịu đựng, chịu đựng!"
Khiếp sợ sẽ khiến ác quỷ nhìn ra sơ hở, sợ hãi sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, tuyệt vọng càng không được xuất hiện, phải kiểm soát mọi dây thần kinh để tồn tại!
M.á.u thấm ướt hai chân, mũi dao chạm vào xương, vết thương ngày càng lớn, thậm chí tạo thành một bức tranh tàn khốc.
Cao Mệnh không biết khi nào sẽ có người tới cứu mình, có lẽ là không bao giờ, hắn không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể không ngừng ám thị chính mình.
Một giây, hai giây...
Thời gian chưa bao giờ chậm như vậy, tốc độ lưỡi dao xuyên qua da dường như trùng khớp với tốc độ của kim giây, đủ loại tiếng cười khủng bố đang dần đến gần.
Giọt m.á.u nhỏ xuống đất, dụng cụ tra tấn trong góc trông giống như những con sói đói, liếm mùi tanh rồi tụ tập về phía ghế.
Trong căn phòng này có đủ thứ đáng sợ, đáng sợ hơn nữa là hắn sẽ sớm nếm trải những dụng cụ tra tấn đó.
Những con chim bị mắc kẹt trong ngục tối không thể mở được đôi cánh, từng chiếc lông của chúng bị nhổ ra, mỏ của chúng bị cạy ra và móng vuốt của chúng bị bẻ gãy.
Điều ác quỷ muốn không phải là con chim không bao giờ có thể bay được nữa, mà nó muốn là con chim sẽ không bao giờ tìm được ý nghĩa của bay lượn nữa, nó thích nhìn những con chim có cánh đó, khóc lóc van xin nó hãy cắt đứt cánh của mình đi!
Chiếc đồng hồ trên tường là vật duy nhất trong phòng không liên quan gì đến hình phạt nhưng lúc này nó cũng có vẻ vô cùng tàn nhẫn, bởi thời gian đã trở thành đơn vị đo lường nỗi đau và đồng phạm của sự tuyệt vọng.
Thời gian trôi quá chậm và cái ch.ết đến quá chậm.
Ngón tay và chân của hắn đều dính đầy m.á.u, Cao Mệnh bắt đầu cảm thấy choáng váng, hắn không còn phân biệt được vết cắt trên ngực mình là cắt vào quần áo hay da dẻ nữa rồi.
Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được bây giờ là trái tim hắn vẫn còn đập, hắn vẫn còn sống và vẫn còn hy vọng.