Chương 103: [Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Thuấn Trảm

Phiên bản dịch 8187 chữ

CHƯƠNG 103: THUẤN TRẢM

- Đi săn đẳng cấp 26?

Đỗ Địch An kinh hãi nhìn nàng.

Tuy liên tục được huấn luyện về bắn tên trong khoảng thời gian này, nhưng trong thời gian rảnh rỗi dùng cơm hắn vẫn biết rõ được một vài sự việc về những quái vật bên ngoài vách tường kia, giống như " Cụ Nhiễm Giả" ấu sinh mà lần trước mình săn giết, chính là quái vật cấp độ "Chín", còn những hành thi bình thường mà hắn nhìn thấy lại là đẳng cấp "Bốn", còn về phần những con chuột nhỏ bé này, đều là những tiểu ma vật săn bắn đẳng cấp ba trở xuống.

Thế nhưng mà, lần này lại phải đối diện với sự tồn tại khủng bố ở mức độ cao đến tận đẳng cấp "26"? !

Đỗ Địch An khó có thể tưởng tượng được đó là sự tồn tại khủng bố như thế nào, lỗ chân lông toàn thân hắn không nhịn được mà co rút lại, đáy lòng hắn tuôn ra một cỗ hàn khí, dường như phản ứng đầu tiên chính là đào tẩu! Nhưng mà lúc nhìn thấy ánh mắt chân thật đáng tin của Gladly thì hắn lập tức hiểu ra rằng đã không còn đường quay về, tuy trong lòng có hơi hoảng sợ nhưng vẫn kiên trì để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ biện pháp bảo vệ tánh mạng.

Đại não hắn nhanh chóng tập trung cực độ để suy nghĩ, tuy vẫn chưa gặp phải quái vật kia nhưng hắn vẫn cảm nhận được một nguy cơ mà trước nay chưa có.

- Quái vật kia là loại gì, có năng lực đặc thù ra sao?

Đỗ Địch An suy tư hỏi.

Những ma vật được đặt tên như vậy đều có sẵn một vài năng lực đột biến gien đặc thù.

- Cái này ngươi không cần biết rõ.

Một thanh niên khác lạnh lùng nói:

- Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm truy tung mùi của nó là được, không cần ngươi ra tay mà hãy tự bảo vệ tốt cho bản thân là được.

Gladly lấy ra một mảnh vỡ màu đen từ trong cái túi eo đeo sau lưng mình đưa cho Đỗ Địch An, nói:

- Cái này là giáp xác của " Hắc Chức Giả" mà lúc trước ta tìm được, ngươi ghi nhớ mùi bên trên đó, nếu như thuận tiện thì ngươi có thể nói phạm vi mùi mà ngươi truy tung được chứ?

Đỗ Địch An tiếp nhận lấy mảnh vỏ cứng đen tuyền lớn cỡ bàn tay này, nó trông như lớp vỏ trên lưng một con ốc sên, bóng loáng lại cực kỳ cứng rắn, ở bên trong xác lại có một tầng chất tơ dinh dính màu vàng nhạt đã khô cạn và tản ra mùi tanh tưởi, hắn nhìn kĩ rồi trả lại cho Gladly, hồi đáp:

- Phạm vi lớn nhất mà ta có thể ngửi thấy được mùi mãnh liệt là khoảng chừng hai mươi dặm, như một số mùi nhạt thì chỉ có thể nghe thấy được ở khoảng cách chừng mười dặm.

Gladly cùng năm người khác nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, khứu giác như vậy có thể nói là một trong những người đứng đầu về phương diện năng lực " truy tung mùi " trong cả tập đoàn, mà Đỗ Địch An lại chỉ là một nhân vật mới, chờ đến khi thể chất tăng mạnh thì phạm vi khứu giác đương nhiên cũng sẽ mở rộng gấp mấy lần, đến lúc đó bài danh còn có thể đề cao một chút.

- Không tồi!

Gladly gật đầu, nói:

- Vậy thì giao cho ngươi rồi.

Đỗ Địch An thấy bọn họ không phản đối gì thì cũng thở phào nhẹ nhõm, thực tế phạm vi khứu giác lớn nhất của hắn khoảng chừng ba mươi dặm đến bốn mươi dặm, sở dĩ hắn giấu diếm đi một phần như vậy, cốt yếu là cân nhắc đến sự tồn tại của 'Huyết tinh Kiếm Sĩ' Linda, đương nhiên hắn không thể để lai lịch của mình bị bại lộ hoàn toàn, để tránh tương lai bị người ám toán lại không có cách nào chống trả lại.

- Trong phạm vi trước mắt có ngửi thấy được mùi của nó không?

Gladly hỏi Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hếch mũi hít vài cái rồi lắc đầu nói:

- Không có, nhưng lại ngửi thấy được mùi khác, hẳn là mùi được phát ra từ những quái vật cùng loại khác.

- Quái vật khác không cần phải xen vào, chúng ta chỉ đuổi bắt "Hắc Chức Giả"

Gladly thấp người, nói:

- Đi theo ta.

Dọc theo con đường cao tốc bị hỏng kia mà đi.

Đỗ Địch An dẫn người theo sát phía sau.

Tiến lên chừng bốn năm dặm thì bỗng nhiên Gladly dừng lại, nàng chỉ tay vào những vết lõm sâu bên rìa một cái ao nhỏ xa xa, nói:

- Đây là dấu chân của Sơn Sư, thứ mà "Hắc Chức Giả" thích ăn nhất mà Sơn Sư, chúng ta đuổi kịp rồi.

Nói đến đây, nàng quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An nói tiếp:

- Ngươi ghi nhớ mùi mà dấu chân này in lại, nếu có thể tìm được Sơn Sư thì liền nói cho ta biết.

Đỗ Địch An gật gật đầu.

Mọi người thuận theo hướng đi của dấu chân dài hơn một mét này mà truy tung.

Tiến lên không lâu, Đỗ Địch An đột nhiên nói:

- Phía trước có ba con quái vật khác.

Gladly nghiêng đầu về phía một thanh niên có dáng người thấp bé bên tay trái mình nói:

- Ngươi đi xem kỹ một chút.

Thanh niên dáng người thấp bé này khẽ gật đầu, thân ảnh bỗng nhiên trở nên mờ nhạt rồi biến mất trong hư không!

Đồng tử Đỗ Địch An co rút lại, không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh Đỗ Địch An liền phát hiện mùi trên cơ thể tên thanh niên dáng người thấp lùn này vẫn còn, sau một khắc, hắn chú ý tới vị trí biến mất của tên thanh niên này, ánh sáng dường như có hơi vặn vẹo một chút, dường như có một bóng người trong suốt đang di chuyển ở đó, hắn không nhịn được mà hỏi một thanh niên bên cạnh:

- Hắn đây là?

- Đây là năng lực đánh dấu ma lực của hắn, năng lực " biến sắc", phối hợp với chức vụ đạo tặc, hắn là cao thủ truy tung đắc lực nhất của tập đoàn chúng ta.

Thanh niên này thuận miệng nói ra.

Đỗ Địch An tỉnh ngộ ra, trong lòng thầm ngạc nhiên, lại có năng lực thần kỳ như thế, so với khứu giác siêu cấp của bản thân mà nói, dường như không tính là đặc thù, nhưng nếu lúc trước hắn suy đoán năng lực ma thuật thực sự của mình là có thể trực tiếp hấp thu Hàn Tinh, vậy thì thật sự xem ra năng lực rất lợi hại.

Dựa vào mùi theo dõi được, Đỗ Địch An nghe thấy được thanh niên dáng người thấp bé kia nhanh chóng rời khỏi rồi lại nhanh chóng trở về, thân ảnh hiện ra báo cáo với Gladly, nói:

- Là ba con Ngạc đầu lang.

Gladly khẽ gật đầu nói:

- Giết.

Nói xong, hắn phóng thẳng theo hướng mà Đỗ Địch An đã chỉ trước đó.

Đỗ Địch An thầm kinh ngạc trong lòng, uy danh "Ngạc Đầu Lang"này hắn đã từng nghe qua, là loại ma vật với số lượng khá nhiều, đạt tới đẳng cấp "Mười ba" cực kỳ đáng sợ, Thú Liệp giả sơ cấp như hắn nếu như một mình gặp phải nó tuyệt đối nhất định phải chết, ngay cả Trung cấp Thú Liệp giả đụng phải nó hễ mà không cẩn thận một chút cũng có thể bị giết chết.

Mọi người theo đằng sau Gladly, dọc theo khu phế tích đổ nát mà đi, rất nhanh chóng bọn họ đã tới gần vị trí mà ba con "Ngạc Đầu Lang" kia đang đứng.

Đỗ Địch An từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy ba con Ngạc Đầu Lang này thể tích thật lớn, tất cả đều gần ba mét, bộ dáng cũng tương tự như sói, nhưng đầu lại như cá sấu, miệng lồi dài, răng nanh bén nhọn lộ ra bên ngoài, bộ dạng thật khủng bố đáng sợ.

Chứng kiến bộ dáng ba con quái vật này, Đỗ Địch An hơi nín thở.

Vèo!

Lúc này, thân ảnh đi phía trước Gladly lại không dừng lại, bỗng nhiên nhanh chóng như một đạo tàn ảnh màu xám lướt đi, ngay lúc nàng xông ra, Đỗ Địch An bỗng nhiên cảm giác mùi trên cơ thể nàng trở nên mờ nhạt, chính xác mà nói là biến mất, chỉ còn mùi lúc trước tản mát ra trên không trung cũng đang dần dần giảm đi, mà bản thân nàng cũng chỉ có mùi nhàn nhạt vương trên chiến giáp, trên mặt cùng bàn tay cũng không có mùi gì tiết ra.

Đỗ Địch An thầm giật mình, lúc này, chỉ thấy Gladly nhanh chóng tới gần ba con Ngạc Đầu Lang, xuất hiện trước tầm mắt chúng nó. Ba con Ngạc Đầu Lang này cũng kịp phản ứng, nhanh chóng thay đổi phương hướng gầm thét đánh về phía Gladly.

Vèo!

Thân ảnh Gladly bỗng nhiên từ trong đá vụn nhảy lên, giống như là luồng u linh cuồn cuộn trở mình xông về phía con Ngạc Đầu Lang dẫn đầu, thân ảnh vừa rơi xuống liền nhún người mà lên, né tránh đòn tấn công của con Ngạc Đầu Lang thứ hai, bàn chân dậm trên đầu Ngạc Đầu Lang, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên sau lưng của nó, trong không khí thoắt ẩn có hai đạo ngân quang xẹt qua.

Sau một khắc, thân ảnh nàng thoáng đã xuất hiện trước mắt con Ngạc Đầu Lang thứ ba, nàng bình tĩnh nhìn cái miệng to lớn dính máu của nó, thân ảnh lóe lên rồi xuất hiện phía bên kia của nó như là quỷ mị.

Lúc này, đột nhiên một âm thanh thảm thiết vang lên, hàm dưới của con Ngạc Đầu Lang đầu đàn đánh về phía Gladly kia rơi khỏi cổ, thân thể ngã xuống, máu tươi phun tràn lan nhuộm đỏ cả một vùng đất.

Đỗ Địch An thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy hai con Ngạc Đầu Lang còn lại cũng lần lượt ngã xuống, miệng vết thương kéo dài từ môi đến cổ, còn đều là vị trí trí mạng.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc Ám Vương Giả của Cổ Hi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    77

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!