Chương 109: [Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Kết Liễu

Phiên bản dịch 8465 chữ

CHƯƠNG 109: KẾT LIỄU

Vết thương ngay cổ Hắc Chức Giả càng ngày càng chảy nhiều máu tươi, cơn đau nhức kịch liệt cùng thể lực bị xói mòn khiến nó hoảng sợ kêu lên, cả người lung lay đụng trái đụng phải muốn bỏ chạy.

Nhưng Gladly cùng thanh niên kỵ sĩ đều là Thú Liệp giả lão luyện, hoàn toàn không để cho nó thoát khỏi vòng vây, một khi Hắc Chức Giả dốc sức liều mạng thì bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, căn bản không cùng nó cứng đối cứng.

Nhiều lần va chạm không có kết quả, Hắc Chức Giả càng ngày càng yếu, động tác cũng trở nên chậm chạp, mặc dù là thanh niên kỵ sĩ đều có thể nhẹ nhõm né tránh nó tấn công.

Gladly thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, nhìn chuẩn một cơ hội, ngay khi thanh niên kỵ sĩ quấy rối, bỗng nhiên từ phía sau đánh tới.

Dao găm sắc bén giống như là răng nanh hung hăng đâm vào bụng Hắc Chức Giả.

Nhưng mà, tưởng chừng như Hắc Chức Giả chậm chạp vô lực lại đột nhiên phản ứng nhanh, quay đầu phun một chùm tơ về phía Gladly.

Chùm tơ này bắn tới với tốc độ cực nhanh, lập tức đánh trúng Gladly, trói buộc tay nàng chân nàng lại, đồng thời dường như trên tơ trắng còn có tính ăn mòn rất mạnh, bộ Thú Liệp Chiến giáp trên người nàng đang bị ăn mòn dần dần.

Một màn lội ngược như thế khiến mấy người ngạc nhiên không thôi, Gladly quằn quại lăn về phía sau, vội vàng tránh né Hắc Chức Giả đang muốn tấn công lần nữa.

Nhưng mà dường như Hắc Chức Giả thật sự nổi giận đến điên cuồng, một kích không thành công liền theo đuổi không bỏ, tiếp tục đánh về phía nàng.

Sắc mặt Gladly kinh hãi, vội vàng nhảy lên tránh né.

Lúc này, thanh niên kỵ sĩ cùng thanh niên cầm đao thấy tình huống không ổn, vội bước lên kiềm chế, đồng thời thanh niên tiễn thủ cũng nhanh chóng bắn tên, ý đồ quấy rối công kích của Hắc Chức Giả.

Đối mặt ba người kiềm chế, Hắc Chức Giả lại không quan tâm mà một lòng đuổi theo Gladly. Giờ phút này nửa người trên Gladly đã bị tơ trắng quấn quanh, mặt ngoài Thú Liệp Chiến giáp đã bị ăn mòn lõm vào trong, đoán chừng tiếp qua không lâu sẽ chạm vào nội giáp, sau đó là da thịt, khi đó sẽ tạo thành tổn thương cực nghiêm trọng.

Mà giờ khắc này Hắc Chức Giả không ngừng đuổi, Gladly không có thời gian đi xử lý tơ trắng trên người, chỉ có thể hoảng sợ tránh né.

Đỗ Địch An thấy thế cũng biến sắc mặt, tiếp tục như vậy Gladly sẽ gặp nguy hiểm, hắn không chần chờ nữa, hướng Gatt nói:

- Chúng ta cũng đi lên hỗ trợ!

Gatt sững sờ, còn không kịp phản ứng thì Đỗ Địch An đã móc chiến cung trên lưng ra, chạy chậm đến trước mặt thanh niên thợ săn chừng hơn hai trăm mét, dù sao thì lực sát thương cùng tầm bắn của hắn không xa như thanh niên cung tiễn, tối đa chỉ có trăm mét, hơn nữa mục tiêu trong phạm vi trăm mét phải bất động mới có thể bắn trúng.

May mắn thay, giờ phút này Hắc Chức Giả một lòng muốn giết Gladly, ngay cả thanh niên kỵ sĩ cùng thanh niên cầm đao đứng bên cạnh đều không thèm để ý tới. Đỗ Địch An theo sau Hắc Chức Giả, chạy đến khi nó rơi vào phạm vi trăm mét liền nhanh chóng rút tiễn, nhắm ngay đầu của Hắc Chức Giả.

Giờ khắc này, hắn lập tức cảm nhận được sự khác nhau giữa xạ kích bia ngắm bất động cùng bia ngắm di chuyển, cái đầu Hắc Chức Giả không ngừng lắc lư, khiến hắn khó có thể nhắm trúng, trong lòng hơi bực bội, hắn hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn về đầu Hắc Chức Giả, dần dần Đỗ Địch An nhìn ra được quỹ tích di chuyển mỗi khi nó tấn công, nhìn ra được quy luật động tác của nó.

Vèo!

Đỗ Địch An buông dây cung, mũi tên phá không bay ra!

Bành một tiếng, mũi tên đâm vào khóe miệng Hắc Chức Giả, chỉ lưu lại một vết thương nho nhỏ liền rơi xuống mặt đất.

Đỗ Địch An cũng không nản chí, nhanh chóng cài tiễn lên dây cung, nhắm trúng bắn ra!

Bành một tiếng, vẫn bắn trúng lớp vỏ cứng trên đầu Hắc Chức Giả, không có tạo thành tổn thương, đồng dạng cũng không có hấp dẫn sự chú ý của Hắc Chức Giả.

Lúc này, Gladly đã bị Hắc Chức Giả đẩy một ngã rẽ trên khu phố, đằng sau là đất đá chồng chất tán loạn, nếu như ở bình thường thì nàng như dậm trên đất bằng, nhưng giờ phút này nó lại trở thành chướng ngại thật lớn, bàn chân vấp một cái ngã xuống, sắc mặt tái đi.

Hắc Chức Giả gào thét nhào tới, cái miệng hung dữ táp xuống đầu nàng.

Gladly cầm dao găm trong tay thật chặt, nhìn chăm chú về một bên đầu Hắc Chức Giả cắn tới, nơi đó là một khớp nối, cũng là bộ vị trí mạng, đây là cơ hội duy nhất để nàng sống sót, nàng phải tự mình tranh thủ!

Tại thời khắc sinh tử chớp mắt này, Đỗ Địch An đứng xa xa lập tức nheo mắt lại, ngay thời điểm Gladly té ngã, trong lòng của hắn đã không có lo nghĩ, ngược lại đặc biệt không linh, theo bản năng trong đầu hắn hiện ra động tác kế tiếp của Hắc Chức Giả, ngón tay buông lỏng, mũi tên mạnh mẽ phá không bay đi!

Phốc!

Phốc!

Liên tục hai tiếng máu tươi phun lên.

Hắc Chức Giả kêu thảm một tiếng, ngã xuống, thân thể trầm trọng đè lên người Gladly.

Đỗ Địch An vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy một mũi tên cắm vào con mắt huyết hồng của Hắc Chức Giả, trong lòng mừng thầm, ngay sau đó lại nghĩ tới an nguy của Gladly, trong lòng không khỏi xiết chặt, nắm chặt chiến cung chờ đợi hai người thanh niên kỵ sĩ gần đó đi lên xem, nếu như nó còn dư lực chiến đấu, hắn liền chuẩn rút lui trước!

Hai người thanh niên kỵ sĩ cẩn thận từng li từng tí tiến lên, lập tức nhìn thấy dưới đầu Hắc Chức Giả chảy ra một vũng máu, bọn hắn liếc nhìn nhau, đột nhiên thân hình Hắc Chức Giả hơi hơi nâng lên, hai người bị hù sợ nhảy về sau, đến khi nhìn lại, thì thấy cả người Gladly máu chảy đầm đìa nâng thân hình Hắc Chức Giả lên, từ phía dưới leo ra, nguyên bộ chiến giáp đã bị nhuộm máu tươi cùng mùi hôi mùi.

Thấy vậy, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Gladly dùng dao găm cắt đứt tơ trắng trên người, tuy toàn thân nhuộm máu tươi, nhưng trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười vui vẻ trước nay chưa từng có, chỉ là nụ cười này bị máu tươi tắm rửa lộ ra đặc biệt yêu dị.

Đỗ Địch An nhìn máu tươi trên người nàng, đột nhiên nghĩ đến, giờ phút này nàng hẳn là đang hấp thu ký sinh trung trong cơ máu Hắc Chức Giả, chờ Ma trùng chiếm vị trí Ma Ngân trước ngực nàng, sẽ thay thế năng lưc của Ma Ngân cũ!

Trong lúc huấn luyện Thú Liệp giả, Đỗ Địch An cũng hiểu rõ, mỗi người chỉ có thể nắm giữ một loại Ma Ngân!

Một khi trong cơ thể người nào đó hoặc là trong cơ thể quái vật xuất hiện tới hai cái ma ký sinh trùng, chúng nó sẽ tàn sát lẫn nhau! Tựa như một núi không thể chứa hai cọp, phải có một con chết đi, đương nhiên còn có một xác suất cực kỳ nhỏ là hai con Ma ký sinh trùng có sức mạnh ngang nhau, đồng quy vu tận!

Mà một khi Ma ký sinh trùng đi vào thân thể sẽ nhanh chết đi, thi thể biến thành Ma Ngân, nếu có Ma ký sinh trùng mới đến, nó sẽ ăn tươi thi thể của Ma ký sinh trùng trước đó, sau đó đồng dạng sẽ chết đi, thi thể hóa thành Ma Ngân mới!

Điều này khiến Đỗ Địch An rất ngạc nhiên, vì cái gì Ma ký sinh trùng ở trong cơ thể quái vật thì còn sống, nhưng đã đến thân thể con người lại chết đi? Bất quá, hắn không có suy nghĩ sâu về vấn đề này, hắn tin rằng tất cả tập đoàn lớn cùng Quang Minh giáo đình cũng bức thiết muốn giải mã câu đố này nha.

- Rốt cục chết rồi.

Thanh niên kỵ sĩ chọt chọt Hắc Chức Giả, thấy nó đã không động đậy được nữa mới thở phào ra, nói với Gladly:

- Ngươi không sao chớ?

Vẻ mặt Gladly tràn đầy vui vẻ nói:

- Tốt hơn bao giờ hết.

Đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì, nói với thanh niên cung tiễn ở phía xa:

-Còn nhờ có một mũi tên của người vừa rồi bắn trúng ánh mắt của nó mới khiến cho thân thể của nó hơi nghiêng xuống, cũng cho ta một kích tất trúng.

Thanh niên cung tiễn hơi xấu hổ, nói:

- Mũi tên kia không phải ta bắn mà là Đỗ Đich An.

Nếu là lúc trước, hắn còn có thể xưng hô Đỗ Địch An là "thằng nhóc", nhưng chứng kiến được mũi tên tinh chuẩn vừa rồi, hắn đã không dám tùy như trước.

- Đỗ Địch An?

Gladly hơi giật mình, quay đầu nhìn thoáng Đỗ Địch An cùng Gatt đang đi tới, lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An đang nắm chiến cung trong tay liền tỉnh ngộ, lúc này nàng mới nhớ tới Đỗ Địch An cũng là một gã cung tiễn thủ, không khỏi sợ hãi than nói:

- Ngươi xuất thân là Thập Hoang Giả đúng chứ, trong tập đoàn tiếp nhận huấn luyện được bao lâu vậy mà tiễn pháp còn tốt hơn Thú Liệp giả tốt nghiệp chính quy.

Đỗ Địch An biết rõ mũi tên kia hoàn toàn là dựa vào may mắn, thật so sánh thì hắn vẫn còn thua xa thanh niên cung tiễn, nói:

- Chỉ là may mắn mà thôi, có thể giúp đỡ ngươi là tốt rồi.

Gladly cười nói:

- Thế nhưng người đã giúp ta đại ân, lần này ta thật sự muốn cảm tạ ngươi mới phải.

Đỗ Địch An cười cười không nói gì, càng khiêm tốn ngược lại tỏ vẻ kiêu ngạo.

Editer: ƯngVinh95

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc Ám Vương Giả của Cổ Hi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!