CHƯƠNG 129: TÁN XẠ
- Vừa mới trở lại từ ngoài cự bích nên hôm nay cho phép ngươi đi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tới huấn luyện.
Thanh niên huấn luyện viên nói ra.
Nghe vậy năm người bên cạnh không khỏi hâm mộ mà nhìn Đỗ Địch An, bọn hắn được tuyển từ khắp mọi nơi, đi tới trại huấn luyện này còn chưa 1 lần được nghỉ ngơi. Coi như là bị thương, chỉ cần không phải thương thế để lại di chứng vẫn y nguyên phải đi huấn luyện, ngày nghỉ đối với bọn họ là một hi vọng xa vời.
- Không cần.
Đỗ Địch An lắc đầu nói:
Ta đã nghỉ ngơi 7 ngày ở Thủ Tịnh Sở rồi, nếu còn tiếp tục nghỉ ngơi đoán chừng sẽ quên cách cầm cung mất.
Thanh niên huấn luyện viên biểu tình quái lạ, nghĩ thầm điều này cũng đúng, nhân tiện nói:
- Vậy được, hôm nay không giao nhiệm vụ cho ngươi, chính ngươi tự mình tập luyện. Ngày mai ta lại đến dạy ngươi tiễn thuật mới.
- Tiễn thuật gì? Đỗ Địch An hiếu kỳ.
- Tán Xạ.
Sắc mặt huấn luyện viên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Lần này ngươi phải trọng tâm chú ý, Tán Xạ là tiễn thuật rất trọng yếu, nếu gặp phải một đám quái vật có thể nhanh chóng tiêu diệt, gây ra tổn thương lớn nhất. Như vậy cũng có thể giảm bớt thương vong cho chiến sĩ cùng kỵ sĩ phía trước kiềm chế quái vật. Ngươi cũng không thể lãnh đạm như học Liên Châu Tiễn!
Đỗ Địch An vừa nghe đến tên tiễn thuật đã không có hứng thú. Tuy lời thanh niên huấn luyện viên nói là đúng, nhưng nếu như lực sát thương mũi tên quá yếu thì coi như Tán Xạ ra bảy tám mũi tên thì có tác dụng gì? Tuy nhiên theo tổn thương tổng đơn thuần xác thực hơn một mũi tên, hơn nữa không phải hơn một chút, mà gấp mấy lần!
Nhưng nếu không thể giết chết quái vật, chỉ có thể làm nó bị thương thì cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa trong lòng của hắn truy cầu chính là năng lực tác chiến đơn độc mà không phải phối hợp đoàn thể. Dù sao dựa vào hỏa dược thì một mình hắn năng lực săn giết quái vật không kém đoàn thể chút nào, mà đoàn thể săn giết quái vật lấy được tài liệu còn cần chia đều, tự nhiên là không hứng thú.
Dù sao hắn cùng những Thú Liệp giả khác có chỗ bất đồng, hắn không có Quang Minh thể chất, mỗi lần đi ra ngoài săn bắn đều tăng thêm bức xạ hạt nhân trong thể nội, nhất định phải mua sắm tịnh hóa thủy, số tiền này cũng không phải là nhỏ.
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An nhận lời, nghĩ thầm nếu không phải quá khó khăn thì học một ít cũng tốt, nếu như quá khó khăn thì sẽ không lãng phí tinh lực.
Dù sao thời gian huấn luyện của hắn chỉ có một năm, hắn phải khiến mình trong một năm này, học được kỹ năng thực dụng và phù hợp với bản thân mình nhất.
Chờ sau khi thanh niên huấn luyện viên rời đi, Đỗ Địch An vừa muốn tiếp tục huấn luyện thì đột nhiên năm người bên cạnh lại dựa sát vào, thiếu niên gần nhất kia nhìn Đỗ Địch An hiếu kỳ nói:
- Ngươi đi săn bắn cùng Gladly đại nhân, ngươi có thấy nàng ra tay không? có phải đặc biệt lợi hại hay không?
- Có phải Gladly đại nhân rất mỹ lệ hay không?
- Nghe nói lúc nàng săn giết ma vật nhìn tựa như ảo ảnh, cho nên được gọi Quỷ Ảnh Thứ Khách.
- Không phải, nàng được gọi Quỷ Ảnh Thứ Khách là vì Ma Ngân của nàng được lấy ra từ trên người Quỷ Nhãn Giả.
Đỗ Địch An nhìn thấy mấy người kia líu ríu nghị luận cùng hỏi thăm liền ngạc nhiên im lặng, chỉ có thể nói:
- Cái này chờ các ngươi tốt nghiệp sẽ nhìn thấy nàng, đến lúc đó tự mình đi nhìn liền biết rõ.
- Chúng ta tốt nghiệp cũng chỉ là Sơ cấp Thú Liệp giả, nào có cơ hội đi săn bắn cùng nàng.
- Đúng vậy a, ngươi nói đi chứ.
Mấy người nhìn Đỗ Địch An một cách chờ mong.
Đỗ Địch An đau đầu, có thể dễ dàng nhận thấy bọn hắn còn chưa hiểu tình huống, trước mắt tập đoàn đến chỉ đơn thuần truyền tri thức cho bọn hắn mà không cho huấn luyện thực chiến, để bản thân cảm nhận được săn bắn tàn khốc.
Ứng phó vài câu rồi Đỗ Địch An đuổi người đi, lúc này mới tiếp tục huấn luyện của mình.
Đến ngày hôm sau.
Thanh niên huấn luyện viên tới dạy "Tán Xạ" tiễn thuật cho Đỗ Địch An, Tán Xạ chủ yếu chú ý hai điểm. Đầu tiên là lấy tiễn, lúc đưa tay ra sau lưng lấy tiễn, trước tiên đưa mũi tên vào mỗi khe ngón tay, chỉ cần điểm này đã cần luyện tập nhiều lần. Dù sao mục đích Tán Xạ tiễn thuật là đồng thời bắn chết nhiều quái vật, nếu như lúc lấy tiễn luống cuống tay chân hao phí quá nhiều thời gian, lại còn không bằng dùng đơn tiễn.
Điểm thứ hai chính là điều tiết ngón tay.
Căn cứ vị trí phân bố quái vật, lúc ngón tay kẹp lấy mũi tên đưa lên dây cung cần nhanh chóng điều chỉnh góc độ mũi tên, khoảng thời gian mỗi mũi tên không phải là đồng nhất, cần điều chỉnh rất nhanh thông qua ngón tay.
Nếu không coi tên bắn ra nhiều thì trúng mục tiêu cũng ít, chẳng những lãng phí mũi tên, còn ảnh hưởng đến hiệu suất cùng uy lực.
Nói tóm lại Tán Xạ tiễn thuật cũng không khó, nhưng muốn chính thức phát huy tác dụng Tán Xạ, phải đạt tới chuẩn tắc "Ba nhanh".
Lấy tiễn nhanh, nhắm trúng nhanh, điều chỉnh nhanh!
Theo lời thanh niên huấn luyện viên nói, nếu tốc độ cùng độ chính xác Tán Xạ phát tiễn có thể ngang với đơn tiễn thì coi như là nắm giữ hoàn toàn.
- Cố gắng luyện tập, động tĩnh chiến đấu ở ngoài cự bích tạo thành rất dễ hấp dẫn những quái vật khác, đây là kỹ nghệ mà thợ săn phải nắm giữ!
Thanh niên huấn luyện viên nghiêm túc nói:
- Ngươi không học Liên Châu Tiễn không sao, nhưng cái này ngươi phải nắm giữ!
Đỗ Địch An gật gật đầu, tuy Tán Xạ tiễn thuật này với hắn mà nói ý nghĩa không lớn, nhưng hiệu quả đối với rút tiễn nhanh chóng cùng độ chính xác bắn tên lại rất rõ ràng.
Chờ sau khi thanh niên huấn luyện viên rời đi, hắn bắt đầu luyện tập.
Sân luyện tập Tán Xạ tiễn thuật tách ra khỏi sân huấn luyện của 5 người kia, là một tiểu sân bãi được phân chia một mình. Có bốn cái bia ngắm, số lượng tiễn một tay có thể kẹp nhiều nhất là bốn cái.
Bất quá Đỗ Địch An nghe thanh niên huấn luyện viên nói,Tán Xạ tiễn thuật của một ít Cao cấp thợ săn đã Xuất Thần Nhập Hóa, có thể đồng thời cầm tám mũi tên, hơn nữa đồng thời bắn chết tám ma vật ở tám vị trí bất đồng. Cái này cũng có ý nghĩa mỗi khe hẹp ngón tay cần kẹp hai mũi tên, vả lại cần phải điều chỉnh hai mũi tên này ra góc độ bất đồng. Chỉ riêng nghe thôi hắn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bất quá Đỗ Địch An biết rõ, thanh niên huấn luyện viên không sẽ nói láo.
Lúc lấy tiễn, rất nhanh Đỗ Địch An đã cảm nhận được khó khăn, ngón tay có khi kẹp trượt mũi tên, hoặc là không kẹp đến. Trải qua mấy giờ nhiều lần luyện tập buồn tẻ hắn mới dần thuần thục một chút, nhưng tốc độ nắm tiễn vẫn rất chậm. Hắn tính toán một chút, chỉ thời gian hắn lấy tiễn thôi đã đủ cho hắn bắn ra bảy tám mũi tên đơn tiễn.
Hơn nữa độ chính xác của đơn tiễn rất cao.
Bất quá, Đỗ Địch An biết rõ lúc bắt đầu học tập đều sẽ gặp phải vấn đề như vậy, hắn nhẫn lại tiếp tục luyện tập.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Đỗ Địch An đi tới trước bộ tài vụ để nhận kim tệ của mình.
Một túi lớn nặng trịch đựng Bảy trăm miếng Kim tệ, hắn ngồi trên xe ngựa của tập đoàn thừa lúc ban đêm, chuẩn bị về phòng ốc của mình trước kia tập đoàn phân phối cho. Hắn muốn nhanh chóng bố trí phòng thật tốt để đón bọn người Julla, thuận tiện có thể cho bọn người Mige nghỉ chân trong phòng mình
Ầm ầm ~~!
Lôi Minh vang lên trên bầu trời, mây đen vần vũ. Một lát sau, mưa đổ xuống như trút nước.
Đỗ Địch An ngồi trong xe ngựa kéo rèm lên phòng ngừa mưa hắt vào trong xe ngựa. Trong lòng hắn âm thầm thở dài, mùa mưa thật phiền toái, mưa quá nhiều lần. Bất quá nghĩ lại hai mùa khác cũng không tốt bao nhiêu, không khỏi lại thở dài một hồi.
-Ngự ~!
Xe ngựa đi lên phía trước một nửa đột nhiên dừng lại, tiếng ngựa hí vang.
. . .