CHƯƠNG 36: MỘT GỐC THỤ NỞ HOA
- Thế giới bên ngoài vách tường lớn có dạng gì a?
Nữ hài tò mò nhìn Đỗ Địch An nói:
- Có phải có biển cả vô tận cùng rừng rậm mênh mông như trong lời người hát rong nói?
Đỗ Địch An quay người trở lại đình, tìm một cái ghế ngồi xuống rồi nhún vai nói:
- Ta là thập hoang giả vừa mới được bổ nhiệm, còn chưa ra tới bên ngoài cự bích. Nhưng biển cả nhất định sẽ có, rừng rậm cũng không thể thiếu được.
- Làm sao ngươi biết?
Jenny cũng theo hắn đi vào trong đình, ngồi trên ghế đối diện tại bàn trà, nghi ngờ hỏi:
- Không phải ngươi nói ngươi chưa từng đi ra bên ngoài cự bích hay sao?"
Bỗng nhiên Đỗ Địch An nghĩ đến khi còn ở thời đại trước đã từng nhìn thấy biển cả xanh thẳm cùng rừng rậm mênh mông, cùng với rất nhiều phong cảnh ưu mỹ. Trong lòng hắn có chút thương cảm lẩm bẩm nói:
- Ta đã nhìn thấy, đương nhiên là biết.
- Ngươi đã nhìn thấy?
Jenny kinh ngạc nói:
- nhìn thấy ở đâu?
Đỗ Địch An lấy lại tinh thần, biết đã lỡ lời bèn nói:
- Chính là nhìn thấy bên trong bài thơ của người hát rong, bất quá ta tin tưởng những thứ kia khẳng định tồn tại. Bằng không thì người hát rong lấy những hình ảnh đó ở đâu, không thể tất cả đều là tưởng tượng?
- Ngươi cũng cho rằng như vậy sao?
Jenny kinh hỉ nói:
- Ta cũng cho là như vậy, thế nhưng phụ thân ta luôn nói những thứ kia đều là do người hát rong tưởng tượng ra, căn bản không có thực. Cho dù có thì cũng không phải tại bên ngoài cự bích, phụ thân còn nói bên ngoài vô cùng nguy hiểm, có phải là như vậy?
Đỗ Địch An nghĩ thầm, phân nửa là vì phụ thân ngươi sợ ngươi quá hiếu kỳ, vụng trộm chạy đến cự bích nhìn lén cảnh tượng bên ngoài. Hắn đáp: - Quả thật có tồn tại nguy hiểm.
- Thật sự rất nguy hiểm?
Ánh mắt Jenny lộ ra mấy phần thất vọng.
Đỗ Địch An thấy được ánh mắt chán nản của nàng, đột nhiên cảm thấy mình vừa dập tắt hi vọng đẹp đẽ trong lòng một cô bé. Thấy vậy hắn cũng không đành lòng, nói ra:
- Bất quá, mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng không có nghĩa là không có biển cả cùng rừng rậm. Ta tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày nguy hiểm bên ngoài cự bích sẽ biến mất, lúc đó chúng ta có thể đi ra ngoài nhìn núi cao cùng biển rộng, muốn tới đâu thì tới.
Lập tức trên mặt Jenny toả ra hào quang nói:
- Thật sao?
- Thật!
Đỗ Địch An trả lười rất nghiêm túc cùng chắc chắn.
Trên mặt Jenny lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy. Trước kia ta có nói qua cùng phụ thân, bất quá hắn luôn khiến cho ta bỏ đi ý nghĩ này, còn nói bên ngoài cự bích là địa phương không rõ, ngoại trừ nhân viên bên ngoài giống như các ngươi, những người khác đều bị cấm bước ra.
Đỗ Địch An mỉm cười không nói gì.
- Thật muốn tới bên ngoài cự bích nhìn một chút!
Trên mặt Jenny tràn ngập mơ ước, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn qua Đỗ Địch An nói:
- Nếu đã biết bên ngoài cự bích nguy hiển như vậy, tại sao ngươi còn muốn làm thập hoang giả, đi ra bên ngoài vách tường?"
"Cái này phải hỏi những quý tộc các ngươi mới đúng chứ" Đỗ Địch An nghĩ thầm.
Bất quá nhìn tuổi tác đối phương còn nhỏ, hiển nhiên còn chưa hiểu chính trị trong giới quý tộc này liền nói:
- Không vì cái gì cả, có lẽ ta cũng giống như ngươi chỉ muốn ra bên ngoài cự bích xem một chút.
Jenny nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ khâm phục nói:
- Ngươi thật lợi hại, rõ ràng không lớn hơn ta bao nhiêu nhưng ngươi lại dũng cảm hơn ta nhiều.
Đỗ Địch An cười một tiếng:
- Bởi vì ta là nam nhân.
Jenny nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên vụng trộm nhìn Đỗ Địch An. Thấy hắn không chú ý tới bộ dáng ngượng ngùng của mình, đáy lòng mới nhẹ nhàng thở ra nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn. Nàng nghĩ thầm, làm sao ta có thể cùng ở trong vườn hoa cùng với một nam hài được, nếu bị phụ thân biết không giáo huấn ta mới lạ.
Nghĩ đến đây nàng liền chuẩn bị xách váy đứng dậy cáo biệt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy nàng nửa ngày cũng không nói gì, còn tưởng mình nói sai cái gì liền nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý kỳ thị nữ hài. Trong thập hoang giả chúng ta cũng có không ít nữ hài, bất quá ta cảm thấy ngươi vẫn nên nghe lời phụ thân ngươi. Bên ngoài cự bích xác thực rất nguy hiểm, chờ sau khi quét sạch hết nguy hiểm thì sớm muộn cũng có thể đi xem thế giới bên ngoài một chút. Ta tin tưởng ngày đó sẽ không quá xa!
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, Jenny nhìn vẻ nghiêm túc cũng tự tin trên mặt nam hài này không khỏi ngơ ngác một chút, vô ý thức hỏi:
- Thật sao?
- Ừm!
Đỗ Địch An gật đầu khẳng định.
Jenny nghe được hắn khẳng định, tựa hồ cũng bị cảm nhiễm nên gật đầu thật mạnh:
- Ta tin tưởng ngươi!
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Ta cũng tin tưởng mình.
Jenny bật cười, ý nghĩ đứng dậy rời đi đã sớm bay mất. Sau khi cười xong mới nói:
- Ngươi biết không, giấc mộng của ta là trở thành một "Thần quan", mặc dù thần quan cũng không thể đi ra bên ngoài cự bích nhưng ít ra có thể thẩm phán tất cả người xấu trong cự bích. Ta tin tưởng chờ khi trên thế giới này không có người xấu, mọi người đồng tâm hiệp lực sẽ rất nhanh có thể quét sạch hết nguy hiểm bên ngoài vách tường.
Đỗ Địch An cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi học luật pháp?
- đương nhiên.
Jenny nhe răng cười một tiếng, lộ ra biểu tình đắc ý.
Đỗ Địch An cười nói:
- Vừa vặn ta cũng học qua luật pháp.
Jenny giật mình hỏi lại:
- Ngươi còn học qua luật pháp?
- Tự học.
Đỗ Địch An bổ sung.
- Ngươi cũng muốn trở thành thần quan sao?
- Đúng thế, mà mục tiêu của ta cũng vĩ đại giống ngươi vậy!
- Vĩ đại? Ha ha ha... Không sai, mục tiêu của chúng ta đều thật vĩ đại!
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Vừa tới mười một tuổi.
- Ta gần mười hai.
Bóng đêm dần buông xuống, trong trang viên hai người càng nói càng ăn ý, không hề hay biết thời gian trôi cực nhanh, giống như nói không hết chuyện. Từ sở thích riêng đến tuổi tác cùng với cách nhìn về mọi thứ xung quanh đều tìm được điểm chung, giống như tìm được tri kỉ vậy.
- Một cái không có lỗ tai, một cái không có đuôi, ha ha ha...
Jenny ôm bụng cười muốn gãy lưng rồi, hoàn toàn không để ý tới hình tượng quý tộc nói:
- Đây là ca khúc gì? Thật thú vị, khanh khách...
Đỗ Địch An buông tay nói:
- Nhi đồng ca.
Jenny lại bật cười, nghĩ thầm làm gì có nhi đồng ca quái dị như vậy, nếu có sẽ không phải hù chết hài tử sao. Bất quá loại âm điệu cùng ca từ quái dị như này ngoại trừ gọi nhi đồng ca tựa hồ cũng không có cách gọi khác.
Đỗ Địch An vừa định nói mấy bài nhi đồng ca, bỗng nhiên cảm giác được cổ tay bị muỗi đốt một cái, tiện tay đập chết. Lúc này mới giật mình, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua yến hội trong đại sảnh.
Jenny thấy cử động của hắn, cũng kịp phản ứng. Trong lòng thầm hô hỏng bét, vội vàng xách váy đứng dậy hướng Đỗ Địch An nói:
- Ta phải đi về, nếu cha ta không tìm thấy ta sẽ rất tức giận.
Đỗ Địch An cũng chuẩn bị trở về, nói:
- Vậy ngươi đi trước, một lát sau ta sẽ đi sau tránh bị người khác trông thấy.
Jenny nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên, quay người chạy ra ngoài đình, bỗng nghĩ đến cái gì nên quay đầu lại nói:
- Ngươi vừa nói ngươi đã nghe qua rất nhiều bài thơ hay. Ta cũng rất thích thơ, ngươi có thể tặng ta một bài không?
Đỗ Địch An sững sờ, do không có đình che chắn nên ánh trăng chiếu rọi trên trên gương mặt của nàng. Giờ khắc này đột nhiên hắn thấy nàng đẹp tựa tinh linh không có thực, trái tim hắn nảy lên một nhịp, vô thức nói:
- Không có vấn đề.
Vừa nói xong đã kịp phản ứng lại, lập tức hối hận không thôi. Thơ mà mình từng nghe qua đều là thơ Đường, thơ cổ điển đó là đông phương, hoàn toàn khác biệt với thơ của thế giới này.
Bỗng nhiên mấy câu thơ hiện đại mà tỷ tỷ hay đọc, lúc này mới nhẹ nhàng ngâm:
Như thế nào để ngươi gặp phải ta
Tại thời khắc ta xinh đẹp nhất, vì cái này
Ta đã ở trước thần cầu năm trăm năm
Cầu thần để cho chúng ta kết một đoạn trần duyên
Thế là thần hoá ta thành một cái cây
Sinh trưởng những nẻo đường ngươi đi qua.
...
Đỗ Địch An nhớ rất rõ bài thơ này có tên gọi Một Viên Nở Hoa Thụ. “Phật” trong bài thơ đã bị hắn đổi thành "Thần", dù sao tín ngưỡng thế giới này chính là Quang Minh Giáo Đình cùng Phụ Thần, không phải Phật giáo.
Nghe được Đỗ Địch An nhẹ giọng ngâm thơ, Jenny ngay lập tức sửng sốt. Một lát sau nàng mới kịp phản ứng, trên mặt liền đỏ ửng một mảng, quay người chạy về phía con đường nhỏ giống như đang chạy trốn. Chốc lát sau đã biến mất trong bóng đêm.