CHƯƠNG 52: TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT
Đỗ Địch An hoảng sợ nhảy lên vội vàng chống đỡ cửa phòng, khóa cửa của cửa phòng cũ kỹ rỉ sét này dưới một cú nện như điên của hành thi bị chấn động rụng xuống, may mắn đằng sau có ghế sô pha hoà hoãn một chút mới không bị trực tiếp đẩy ra.
Ba người Migcan bị dọa đến mặt không còn chút máu, vội vàng đẩy ghế sô pha, kết quả ghế sô pha răng rắc một tiếng, từ giữa đó vỡ vụn ra, tấm ván gỗ khung trong ghế sô pha sớm đã mục hư, chịu đựng không được trọng lực đưa đẩy, lập tức biến thành một đống mảnh vụn.
Cùng lúc đó, bành một tiếng, cửa phòng bị kích phá, một bàn tay tái nhợt màu đá vôi duỗi vào loạn xạ nắm lấy, may mắn đây là một hành thi trưởng thành, cái đầu cao hơn Đỗ Địch An không ít mới không bắt được hắn phía sau cửa phòng.
Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt, hắn quên mất những kiến trúc này đã qua ba trăm năm ăn mòn, sớm đã rách nát không chịu nổi, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, nói với ba người Migcan:
- Nhảy qua cửa sổ xuống đi, nhảy xuống tầng lầu phía dưới.
Ba người Migcan hoảng hốt luống cuống, nhưng dù sao cũng là những đứa trẻ trải qua ba năm huấn luyện, rất nhanh kịp phản ứng, Migcan liền nói:
- Ta giúp ngươi chống đỡ, ngươi đi trước đi!
- Đi đi! !
Đỗ Địch An quát.
Ba người cắn răng không nói thêm lời, đi lại bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, độ cao của mười hai tầng lầu làm ba người cảm thấy chóng mặt, nhưng giờ phút này đã không còn đường lui, Sam suy nghĩ tỉ mĩ nhất, quét qua vật thể khảm trên tường bên ngoài ban công, liền nói:
- Chúng ta giẫm lên phía trên kia mượn lực, chắn chắn có thể đến ban công tầng dưới.
Đây là một cái hộp không khí của điều hòa, Migcan chính là người có lá gan lớn nhất trong ba người, nhìn thoáng qua mặc dù có chút lo lắng về độ kiên cố của nó, nhưng vẫn cắn răng dẫn đầu nhảy lên.
Bành một tiếng, hộp không khí của điều hòa không chịu nổi thể trọng của hắn lập tức sụp đổ, Migcan bị dọa đến nhịp tim cũng dừng lại, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị, hoảng hốt vội vàng giẫm lên bên trên hộp không khí của điều hoà rơi mượn lực nhảy lên, mạo hiểm vạn phần bắt lấy ban công tầng dưới, mà cái hộp không khí kia rơi xuống, sau khi liên tục đập sập mấy cái hộp không khí khác, thẳng xuống rơi vào trong bụi cỏ tiểu khu bên cạnh, truyền ra một tiếng vang "bang" thật lớn.
Migcan cắn răng leo lên ban công, quay đầu nhìn qua hai người Sam và Rage phí trên, bọn họ đã không còn điểm mượn lực, chỉ có thể trực tiếp nhảy xuống dưới, Migcan lớn tiếng nói:
- Ta đỡ được các người, Sam ngươi nhảy trước!
Trong ba người Sam là người gầy nhất, thể trọng nhẹ nhất, hắn do dự một chút, nhìn thấy Migcan giang hai cánh tay, quyết tâm thả người nhảy xuống.
Sưu một tiếng, tay mắt Migcan lanh lẹ bắt lấy thân thể của hắn, nhưng lực và quán tính hạ xuống lại suýt nữa cũng làm hắn lật xuống ban công, hắn cảm giác cánh tay giống như bị xé rách kịch liệt đau nhức, nhưng vẫn nắm thật chặt Sam, cắn răng kéo hắn lên ban công.
Sam chưa tỉnh hồn, suýt nữa cho là mình đã chết, hắn nhìn thấy mặt mũi đầy thống khổ của Migcan, đáy lòng tràn ngập cảm kích và áy náy. Lúc này, Rage phái trên vội vàng nói:
- Các người chuẩn bị kỹ càng chưa, ta muốn nhảy.
Migcan lắc lắc cánh tay, nói với Sam:
- Chúng ta cùng nhau đỡ hắn.
Sam dùng sức gật đầu, hai người giang hai cánh tay, nói với Rage phía trên:
- Nhảy đi.
Rage cắn răng, thả người nhảy xuống.
Bốn cái tay của Migcan và Sam mở ra, lập tức đỡ được Rage, cánh tay của Migcan đau đến mất đi tri giác suýt nữa trượt tay buông ra, dọa đến sắc mặt hắn trắng bệch.
Lúc ba người nhảy ở ban công, Đỗ Địch An sớm đã ngăn cản không nổi ba con hành thi thôi động bên ngoài, cửa phòng đã từng kiên cố kia bây giờ lại giòn như tờ giấy, ba con hành thi nện như điên sớm đã chia năm xẻ bảy, hắn bỏ cửa phòng, biết đám người Migcan đã qua ban công gian phòng khác, lúc này quay người qua phía phòng bếp, trên đường đi lấy cái TV trên bàn, cái bàn chắn giữa phòng khách, ý đồ chậm tốc độ truy kích của hành thi.
Mà hành động kia xác thực có hiệu quả, những hành thi này mặc dù tốc độ vượt xa hắn nhưng dường như không biết dùng đầu óc lắm, không hiểu được lẩn tránh, lập tức bị TV trên đất và cái bàn làm cho trượt chân.
Lúc này, Đỗ Địch An nắm lấy cơ hội,chạy vào trong phòng bếp, ném dao và đĩa về phía hành thi, tạo ra tổn thương cực kỳ bé nhưng lại thành công hấp dẫn tất cả chúng nó tới.
Đỗ Địch An vội vàng chui vào trong nhà vệ sinh của phòng bếp, trở tay đóng cửa lại không có bất kỳ lực phòng ngự gì, nhìn thoáng qua cửa sổ thông gió của nhà vệ sinh được làm bằng hợp kim nhôm, nhưng đường rìa sớm đã mục hư, dưới lũ lụt ba trăm năm tẩy rửa, ngay cả bức tường của tòa nhà cũng được phủ bởi tầng tầng xốp mềm giống như bùn đất, hắn không nói hai lời, một chân giẫm lên bồn cầu hung hăng đạp lên.
Bành một tiếng, cửa sổ lập tức bị đá mở.
Cửa sổ nhỏ hẹp vừa vặn có thể chứa đựng thân thể của hắn lọt qua, nếu như một người trưởng thành thì rất khó khăn và miễn cưỡng.
Chỉ là lúc hắn đưa đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, độ cao của mười hai tầng lầu, ô tô trên đường phố bị rêu xanh trải rộng phía trên giống như từng cái bánh bao nhỏ, khiến cho hắn chóng mặt nhưng mà tiếng gào thét phía sau lại tăng tốc tiếp cận, coi như không cần quay đầu lại, Đỗ Địch An cũng biết ba con hành thi kia đã bò tới.
Chỉ có thể nhảy!
Hắn cắn răng thả người nhảy xuống.
Trên vách tường phía ngoài này không có máy điều hòa không khí, dù sao không có nhà nào sẽ để điều hoà không khí ở bên ngoài nhà vệ sinh, một mảnh mảnh sứ vỡ bóng loáng trên bức tường có hai ống nước màu trắng, hơn phân nửa là đường ống dùng bài tiết của nhà vệ sinh.
Đỗ Địch An sớm đã chú ý tới, thời điểm nhảy hướng về phía ống nước chộp tới, bành một tiếng, ống nước giống như được làm bằng giấy, lập tức bị hắn xé vụn, mà ống nước phía dưới cũng bị hắn lôi xuống, lập tức ngã xuống dưới.
Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, vội vàng trở tay cắm vào!
Đinh một tiếng, thanh kiếm ngắn trong tay bỗng nhiên đâm vào bức tường, kéo thân thể của hắn lại.
Trái tim Đỗ Địch An thoáng rơi xuống, lúc nhìn thấy cửa phòng và ghế sô pha cũng không chịu nổi một đòn, hắn đã nghĩ đến lúc trước trông thấy một số bức tường bên trên lưu lại vết tích đao kiếm chiến đấu của kẻ săn thú, kết quả hắn cược đúng, bức tường cũng không còn kiên cố, đao kiếm có thể vạch ra lỗ hổng lớn.
Rống! Rống!
Lúc này, chỗ cửa sổ nhà vệ sinh bỗng dưng lòi ra hai đầu hành thi dữ tợn ghé vào chỗ cửa sổ, giương nanh múa vuốt nắm về phía hắn.
Trên đầu bọn chúng, lại vọt tới một hành thi điên cuồng gạt ra, bức tường bên cửa sổ bị chen lấn giống bùn đất tróc ra, nhìn bộ dáng điên cuồng của nó khiến Đỗ Địch An vừa mới bảo vệ được mạng nhỏ này không khỏi giật mình, con ngươi đột nhiên co vào, nghĩ đến một khả năng kinh khủng, hắn vội vàng nhìn về phía dưới, khoảng cách cửa sổ nhà vệ sinh của lầu dưới chỉ có cách một mét, nếu như lúc này có hai thanh kiếm ngắn, hắn có thể rất dễ dàng mượn lực lẫn nhau, leo xuống tầng lầu phía dưới, nhưng giờ phút này thanh kiếm ngắn trong tay một khi rút ra sẽ lập tức rơi xuống.
Đỗ Địch An cắn răng nhìn qua vị trí của bệ cửa sổ hơn một mét dưới chân, bệ cửa sổ kia chỉ rộng nửa bàn tay, muốn nhảy độ khó cực lớn, hơn nữa cần có dũng khí lớn.
Thế nhưng nhìn qua hành thi thứ ba kia không ngừng chen lấn thân thể ra phía ngoài, Đỗ Địch An không còn dám chờ, thân thể có đung đưa bỗng nhiên cắn răng nhảy xuống.
Sưu một tiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống, bàn chân giẫm một bên bệ cửa sổ của nhà vệ sinh kia, nhưng mà bởi vì tựa vào vách tường, bàn chân lại không thể giẫm ổn, mũi chân lao tới một điểm, thân thể tiếp tục nhảy xuống.
Khoảng cách quá ngắn cho thân thể, Đỗ Địch An cảm giác đầu giống như nổ tung trống không, sau một khắc, bàn tay của hắn bỗng nhiên duỗi ra, lúc rơi xuống trong nháy mắt bắt lấy bệ cửa sổ.
Một khắc này giống như lại sống lại.
Đỗ Địch An nhìn qua đỉnh đầu đã lọt ra nửa người hành thi, vội vàng nâng một cái tay khác lên, hung hăng đánh tới hướng cửa sổ, bành một tiếng, lập tức đập nát nó mảnh kiếng bể đâm vào tay, máu me đầm đìa, hắn nhất thời cũng không thấy cảm giác đau đớn, bàn tay nắm rìa mảnh kiếng bể, nhanh chóng leo lên, thuận cửa sổ chui vào.
Sưu!
Ngay chớp mắt lúc hắn chui vào, phía sau có thanh âm một trận gió xoắn tới.
Đỗ Địch An vội vàng quay đầu nhìn xuống dưới, đã thấy hành thi kia cuối cùng cũng từ trong cửa sổ nhà vệ sinh lọt ra, rơi thẳng xuống bụi cỏ dưới lầu.
Lúc này, bởi vì hành thi kia lọt ra, không gian của hai hành thi khác lập tức tăng lớn, Đỗ Địch An lập tức trông thấy, một hành thi trong đó ghé vào trên thân của một hành thi khác, gào thét chộp về phía hắn.
Đỗ Địch An giật mình, chẳng lẽ,những hành thi bất tử này chỉ công kích nhưng không có ý thức tự bảo vệ chính mình sao?
Hắn không khỏi nghĩ đến hành thi chiến đấu với Scott lúc trước, trong lúc nhất thời, đáy lòng của hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ.