Chương 58: [Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Thú Liệt Giả Bị Thương

Phiên bản dịch 10324 chữ

CHƯƠNG 58: THÚ LIỆT GIẢ BỊ THƯƠNG

Đỗ Địch An vội vàng chém đầu của nó, chỉ thấy những viên cầu xanh đậm trong này đều ở trạng thái hòa tan, điều này khiến hắn có chút mê hoặc, thứ này không phải hút nóng sao, làm sao lại hòa tan dưới nhiệt độ cao được?

Chẳng lẽ đây chính là mục đích hút nóng?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, động tác tay của Đỗ Địch An vẫn cực nhanh dùng đoản kiếm đưa lấy chúng ra, lăn xuống mặt đất. Theo nhiệt độ trong đầu biến mất, viên cầu xanh đậm cũng đình chỉ hòa tan.

Ánh mắt Đỗ Địch An rơi vào chất lỏng màu xanh sau khi bị hòa tan. Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ trong đầu từ từ hạ xuống, những chất lỏng màu lam nhạt này cũng dần dần trở nên nồng. Sau một khắc, một màn khiến Đỗ Địch An cùng Mai Khải, Trát kì hoảng sợ xuất hiện, những chất lỏng màu lam nhạt này giống có sinh mệnh, vặn vẹo lên rút về đến một đoàn, chậm rãi ngưng tụ thành một viên tiểu cầu xanh đậm!

Đỗ Địch An hoàn toàn ngơ ngẩn.

Một màn này khiến hắn có loại cảm giác từng quen thuộc, tựa như... Nước đông kết thành băng!

Cái tiểu cầu xanh đậm tựa hồ có dạng đặc tính này, bất quá nó không cần đợi đến không độ mới có thể kết băng, tự thân nó đã có đặc tính 'Hút nóng'.

Đỗ Địch An nhìn qua những tiểu cầu xanh đậm tròn vo xanh này, cảm giác giống như từng con sâu với nhãn cầu màu xanh lam nhìn mình chằm chằm, có cảm giác rợn cả tóc gáy. Mặc dù không biết đây là vật chất gì, tại sao lại xuất hiện trong đầu hành thi, nhưng nó lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Đây là một loại bản năng, đương nhiên cũng có thể là trực giác của hắn sai lầm.

Bất kể nói thế nào Đỗ Địch An cũng không muốn tiếp xúc nhiều vật này. Trong lòng hắn thầm nghĩ chờ khi mình có phòng luyện kim chuyên môn, nhất định phải nghiên cứu vật này.

Trận virus đáng sợ này khiến cho hắn cảm giác ba trăm năm trước lúc mình tiến vào kho đông lạnh, tựa hồ đã bỏ qua sự tình gì. Chỉ có nghiên cứu triệt để loại virus này có lẽ mới có thể biết một hai.

Migcan nhìn Đỗ Địch An đang lâm vào trầm tư, nhỏ giọng nói:

- Địch An, thứ này còn có thể dùng à?

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:

- Có thể dùng, bất quá phải cẩn thận dùng bao vải bọc lại, tránh xa một chút.

Migcan mừng rỡ gật đầu, lập tức đi tìm vải vóc bọc những tiểu cầu xanh đậm này lại.

Đỗ Địch An cũng nhặt một viên lên, cảm giác lạnh buốt lần nữa truyền đến, so với lúc trước không khác nhau chút nào. Hắn yên tâm lại, bất kể nói thế nào, thứ này có thể giúp bọn họ tránh né cảm ứng của hành thi.

- Tiếp tục bố trí vòng thiêu đốt đi.

Đỗ Địch An thu hồi tất cả tiểu cầu, hướng Migcan cùng Sage nói.

Hai người sững sờ, Migcan ngạc nhiên nói:

- Ngươi còn muốn giết những hành thi này à, chúng ta đi vòng qua không được sao.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:

- Thú Liệt Giả không nhặt Hoàng Kim mà lại lấy cái này, nói rõ vật này có giá trị cao hơn so với những đồ Hoàng Kim kia. Cho nên có thể săn giết bao nhiêu liền săn giết bấy nhiêu, đây chính là một khoản tài phú lớn!

Hai người khẽ giật mình lập tức kịp phản ứng, không khỏi kinh hỉ như điên. Rage vỗ đùi nói:

- Đúng vậy a, nói như vậy bây giờ chúng ta đang làm công tác của Thú Liệt Giả, ha ha ha...

Migcan cười to nói:

- May mà Địch An nhanh trí, đây chính là con đường phát tài. Mặc dù những hành thi này đáng sợ nhưng đầu óc rất ngây ngốc, muốn giết chết quá đơn giản. Nếu không thì chúng ta giết hết nhóm này, tiếp tục đi tìm nhóm khác săn giết đi, dứt khoát đừng nhặt thứ gì. Những thứ hoàng kim rách rưới kia khẳng định không đáng tiền như vậy!

Đỗ Địch An tức giận trợn mắt trừng một cái, lúc trước còn bị dọa như gặp quỷ. Nói đến tài phú liền nổi máu gà, cái này chính là tham tài bán mạng a!

Ba người thu thập một phen, bắt đầu tiếp tục hành động đốt thi.

Nửa giờ sau, tất cả hành thi du đãng bên ngoài tiểu khu bên ngoài đều bị mấy người lợi dụng vòng thiêu đốt xử lý. Cộng thêm ba con hành thi lúc trước truy sát, hết thảy thu hoạch được hai mươi mốt khỏa cầu xanh đậm.

- Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Migcan mang theo một ba lô chứa đầy viên cầu xanh đậm hưng phấn nói:

- Đi khu vực màu xám mà Scott nói? Nơi đó chưa bị quét qua, khẳng định có rất nhiều hành thi...

Đỗ Địch An lập tức im lặng nói:

- Ngươi điên rồi sao, không nhìn thấy trên đường có bao nhiêu hành thi bị Thú Liệt Giả giết chết à, nếu thật đi đến khu vực màu xám, không cần đợi ngươi bố trí đã bị hành thi bao vây lại.

Migcan nghe nói vậy, hồi tưởng lại số lượng thi thể hành thi ven đường nhìn thấy lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Rage nhẹ nhàng thở ra nói:

- Địch An nói rất đúng, tới khu vực màu xám quá mạo hiểm, mà phệ cốt thử ở nơi đó khẳng định nhiều hơn rất nhiều so với nơi này. Súc sinh này cũng không phải không có đầu óc giống như hành thi.

Sam thấp giọng nói:

- Chúng ta đi tìm bọn người Scott đi. Bọn họ có địa đồ, biết đường trở về, vả lại hành thi bị bọn họ dẫn dắt hẳn là rất nhiều. Chúng ta qua đi giúp bọn họ, thuận tiện còn có thể săn giết được những hành thi này.

Đỗ Địch An gật đầu nói:

- Cứ làm như thế, trước ăn chút gì để bổ sung thể lực đã.

Một trận chiến đấu lúc trước đã khiến mấy người mệt đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Giờ phút này nghe Đỗ Địch An nói xong, tất cả mới cảm giác được bụng đang kêu lộc cộc, lập tức móc lương khô cùng nước trong balo ra bắt đầu ăn.

Bất quá, ba năm huấn luyện đã dạy cho bọn họ cách tiết chế, mỗi người đều ăn mấy miếng, uống một chút nước liền ngừng lại. Bởi vì nếu không tìm được nơi cung cấp thức ăn mới thì đồ vật trong ba lô rất có thể là lương thực mười ngày của bọn họ!

Thời điểm mấy người chuẩn bị một lần nữa xuất phát, bỗng nhiên có một bóng người từ bên ngoài tiểu khu vùn vụt chạy tới.

Tốc độ của thân ảnh nhanh vô cùng, nhìn thấy ngã rẽ phía trước ngay lập tức nhảy lên, trực tiếp vượt qua đỉnh tiểu khu, tựa vào bức tường phía trước, thở hồng hộc.

Một màn này lập tức đã rơi vào mắt của Rage đang một mực canh gác.

- Địch An, mau tới đây nhìn.

Rage vội vàng gọi Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An sững sờ, cấp tốc đi tới, lập tức trông thấy vị trí Rage đang chỉ. Dưới đáy tầng lầu láng giềng có một thanh niên mặc hắc giáp đeo một cây cung đen kịt, trên vai có một bao đựng tên. Trông hắn giống như một u linh cung thủ lặng yên không tiếng động. Chỉ là hắn đang bưng lấy cánh tay phải cho thấy hắn đang trong trạng thái thụ thương.

- Thú Liệt giả?

Đỗ Địch An ngơ ngẩn.

Ba người Migcan cùng Rage, Sam nghe hắn nói xong cũng không nhịn được sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng.

Thập hoang giả bọn họ không có trang phục như vậy, vả lại phối trí của thập hoang giả đều là đoản kiếm. Đoản kiếm này cũng không phải dùng để chiến đấu mà là dùng để gọt vỏ cây, trong lúc nhặt thu thập mà gặp đồ vật cần chặt chém mới dùng tới.

Trong định nghĩa của tập đoàn, thập hoang giả không cần chiến đấu. Nếu như không may gặp phải ma vật chưa được dọn dẹp sạch sẽ thì chỉ có thể chạy. Chạy được thì là vận khí tốt, chạy không thoát cũng không có cách nào.

Giống như pháo hôi trên chiến trường. Tác dụng duy nhất của họ chỉ là tiêu hao đạn dược của đối phương mà không phải đi lấy thủ cấp tướng địch giành chiến thắng. Mỗi một chức vị đều được giao nhiệm vụ riêng, đây chính là quản lý.

- Thú liệt giả?

Migcan, Rage, Sam hưng phấn. Đối với thập hoang giả bọn họ mà nói, thú liệp giả chính là tồn tại cao không thể với, họ mới thật sự là tồn tại có thể sánh ngang cùng quý tộc, có tư cách bàn điều kiện cùng quý tộc!

Mà thập hoang giả bọn họ cuối cùng cả đời cũng chỉ đi thu thập tài nguyên! Tốt hay xấu, cao hay thấp, đơn giản là nhìn giá trị vật tư mà bọn họ lấy được để quyết định, nhưng mặc kệ giá trị cao bao nhiêu thì cũng chỉ là một thập hoang giả. Bởi vì họ không có "Quang minh thể chất", đây là sự tình không cách nào sửa đổi.

Tập đoàn xem Đỗ Địch An như hạt giống để vun trồng, ngoại trừ vì thành tích huấn luyện thập hoang giả của hắn, chủ yếu vẫn là vì điều tra lý lịch của hắn. Thân thể hắn có hàm lượng phóng xạ ngang với "Quang minh thể chất" của Thú Liệt Giả, tập đoàn mới nguyện ý cho hắn một cơ hội để trở thành Thú Liệt Giả.

Nếu không, mặc kệ Đỗ Địch An mang lại bao nhiêu giá trị cho tập đoàn, thu tài nguyên được vật tư tốt bao nhiêu cũng nhất định chỉ có thể là thập hoang giả.

Đỗ Địch An lại không có chút gì cao hứng, bởi vì hắn đã gặp qua liệp thú giả. Vả lại sau khi ra bên ngoài cự bích, thấy khắp nơi đều là phế tích cùng thi thể đẫm máu. Hắn hiểu được những người có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này tuyệt không phải tiện nam tín nữ gì, đây cũng là vì lúc trước Fino thiếu chút nữa đã giết hắn chỉ vì hắn nói sự tình thú Liệt giả. Sinh mệnh trong mắt đối phương chỉ là hèn mọn cùng yếu kém. . .

- Đây là Thú Liệt giả của tập đoàn.

Đỗ Địch An chú ý tới huân chương trước ngực người thanh niên này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như là thợ săn thú tập đoàn khác thì tốt nhất bọn họ không nên bại lộ, nếu không chắc chắn bị diệt khẩu.

Thời điểm mấy người Đỗ Địch An quan sát đối phương, hắn lại chú ý tới vết tích vòng thiêu đốt trên đất cách đó không xa, không khỏi ngơ ngác một chút, không nghĩ tới chỗ này sẽ có người. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng chạy đến trước vòng thiêu đốt, lập tức cảm nhận được dư âm tàn trận vòng thiêu đốt cực kỳ nóng bỏng, có thể đoán được mới dập tắt không lâu.

Hắn nhìn lướt qua thi thể hành thi trên đất, ánh mắt lộ ra mấy phần nghi hoặc, đồng thời lại có chút thất vọng. Bất quá, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, con mắt lần nữa sáng lên, lập tức đánh giá mặt đất. Rất nhanh, hắn đã tìm được cao ốc phụ cận, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thân ảnh nhanh chóng vọt vào.

- Hắn đã nhận ra.

Mai Khải vội vàng nói.

Rage nhìn về phía Đỗ Địch An, nói:

- Địch An, hắn phát hiện chuyện này cũng không có quan hệ đi, hắn sẽ đoạt thứ này trong tay chúng ta sao?

Trong lòng Đỗ Địch An thầm than sự nhạy cảm của vị này, đồng thời tự thân cũng cảm nhận được sự chênh lệch. Chỉ quét mắt một vòng đã có thể đoán được chỗ ẩn nấp của bọn hắn, cái này hiển nhiên chính là kinh nghiệm lão thủ, hắn nhìn Rage một chút lắc đầu nói:

- Hẳn là sẽ không lấy, dù sao số lượng hành thi trên đất cũng lên tới cả vạn, hắn cũng không cần chút điểm nhỏ ấy của chúng ta.

Nghe vậy ba người Rage mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, lại là liệp thú giả kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước cửa phòng, phảng phất ngay từ đầu hắn đã đứng ở nơi đó. Trên mặt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ tới kẻ dùng hỏa diễm đốt giết hành thi chỉ là mấy đứa bé.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc Ám Vương Giả của Cổ Hi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    135

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!