CHƯƠNG 78: HỘI KIẾN
Melon tập đoàn, tổng bộ Thập Hoang giả.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến, dừng lại trước cửa ra vào. Đỗ Địch An xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc này một chút, đi từng bước lên bậc thang, đến trước của đại sảnh, chỉ thấy bên trong vô cùng trống trải, lác đác mấy thân ảnh của tập đoàn Thập Hoang giả đang truyền lại tin tức.
Mà những tin tức này đều là tình báo cần thiết, cần công bố của Thập Hoang giả, chủ yếu là những biến động của khu vực bên ngoài cự bích do Melon tập đoàn quản lý, hoặc là biến hóa của các khu lân cận.
Lúc Đỗ Địch An đi vào, tùy ý nhìn lướt qua, xa xa liền có thể trông thấy từng tin tức tuyên báo bên trên, trong đó có một tin tức liên quan đến khu số tám, đại ý là trong khu số tám có hành thi xuất hiện nên tạm thời phong tỏa, Thập Hoang giả chớ tiến vào.
Đỗ Địch An biết những người như bọn hắn trừ khi thỉnh thoảng bị tập đoàn chỉ điểm đi đến một số nơi để chấp hành nhiệm vụ ra thì những thời gian còn lại Thập Hoang giả có thể tự do hành động, có thể đi bất kỳ khu vực nào của Melon tập đoàn, tất cả đều không bị hạn chế. Bởi vậy, đại đa số Thập Hoang giả trước khi chấp hành nhiệm vụ sẽ tìm hiểu biến hóa mới nhất của khu vực mình chấp hành để đề phòng nguy hiểm bất trắc.
Dù sao, mặc dù những khu vực này đã được quét sạch rồi nhưng hành thi hay quái vật làm gì để ý đến sự chân chia khu vực này, thường thường sẽ xâm nhập vào một số khu vực đã quét sạch rồi, tựa như con Cụ Nhiễm giả mà Đỗ Địch An gặp lúc trước chẳng hạn.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua liền thuận theo hành lang trong đại sảnh đi lên trên lầu.
- A, Địch An?
Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn lại, thấy Pete đang bưng một chén cà phê nóng bước ra từ văn phòng, mỉm cười nói:
- Pete tiên sinh
- Vật tư ngươi thu thập được còn không có tính ra giá trị, ngươi đến đây là để?
Pete kỳ quái hỏi.
Đỗ Địch An cũng kỳ quái theo, chẳng lẽ sự tình của mình hắn chưa nghe nói? Tin tức liên quan đến Thú Liệt giả tựa hồ là cần bảo mật, Thập Hoang giả phổ thông như Scott cũng chỉ có thể nhờ vào tư lịch, lâu dần mới nghe được một ít tin tức ngầm. Chỉ là Đỗ Địch An cũng không nghĩ tới với thân phận của Pete mà cũng không nghe được tin tức, liền mỉm cười uyển chuyển tránh chủ đề này, nói:
- Bên trên truyền ta tới, tựa hồ là tìm ta làm chút việc.
Pete sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lông mày nhăn lên tự nhủ:
- Không nên a, coi như hoài nghi cũng sẽ không có hoài nghi đến người mới như các ngươi a..
Ánh mắt hắn nhìn qua Đỗ Địch An đầy nghi hoặc, hắn do dự một lát rồi tới gần Đỗ Địch An, thấp giọng nói:
- Ta đoán chừng phía trên tìm đến ngươi là có liên quan đến sự tình của khu thứ tám, ta nghe nói, khu thứ tám xuất hiện biến cố, có một Thú Liệt giả bị chết, vài ngài trước tổng bộ của Thú Liệt giả truyền tin tức đến nói muốn tra rõ ràng nhóm Thập Hoang giả tiến vào khu thứ tám. Bất quá, dù cho hoài nghi thì cấp trên cũng không có lý do để hoài nghi người mới như các ngươi đi, ngươi đừng lo lắng, chỉ cần nói chú ý một chút là được.
Đỗ Địch An không khỏi giật mình, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, tựa như bản thân gặp phải nguy hiểm nên cảnh giác theo bản năng, nhưng rất nhanh liền phát hiện mình có phản ứng quá lớn, sắc mặt nhanh chóng khôi phục tự nhiên, cười nói:
- Thì ra là thế, ta còn buồn bực không biết vì sao, tạ ơn Pete tiên sinh nhắc nhở!
Pete cười nói:
- Ta nhìn ngươi rất thuận mắt,cố gắng lên a!
Nói xong hắn liền mang tách cà phê nóng rời đi.
Đỗ Địch An nhìn qua bóng lưng của hắn chậm rãi quay đầu, nụ cười trên mặt đã không thấy, đôi mắt có chút nheo lại, hàn quang ẩn hiện, hắn vốn cho rằng tổng bộ của Thú Liệt giả cùng lắm chỉ điều tra khu thứ tám một chút, từ trong hiện trường để tìm vết tích thôi, không nghĩ rằng lại mở rộng phạm vi đến điều tra những Thập Hoang giả như bọn hắn, mặc dù hắn không sợ nhưng hành động như thế này đủ để chứng minh rằng tổng bộ của Thú Liệt giả rất để ý đến sự tình này!
Trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại sự tình xử lý vết tích, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cái ma ngân này là năng lực của Thú Liệt giả vậy những Thú Liệt giả có những năng biệt gì khác hay không? Tỷ như khứu giác nhạy cảm như hắn chẳng hạn?
Nghĩ đến điểm này, ngón tay của hắn nắm chặt lại, đáy lòng thầm hạ quyết tâm, coi như phía trên điều tra ra cái gì thì dù đánh chết hắn cũng không nhận!
Hắn nhìn qua từng bậc thang phía trước rồi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh bước từng bước lên.
Tổng bộ của Thập Hoang giả có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng đều có thị vệ canh giữ, đây chính là thị vệ do chính Melon tập đoàn đào tạo ra, chỉ có quý tộc mới có quyền lợi chiêu mộ ra lực lượng vũ trang tư nhân như vậy nhưng danh ngạch này cũng có hạn, đây chính là một trong những yêu cầu cơ sở để tập đoàn có thể đặt chân.
Khi đi vào tầng thứ tư, Đỗ Địch An liền dừng lại ở trước hành lang, không biết nên gõ cửa phòng nào, bỗng nhiên nghĩ đến hai người hầu ở cầu thang mới quay ra hỏi thăm gian phòng của "Tiên sinh". Sau khi được chỉ dẫn, hắn liền đi đến một gian phòng có cửa gỗ màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, người mở cửa là một trung niên có bộ dáng quản gia dò xét trên dưới Đỗ Địch An một chút, cười nói:
- Ngươi chính là Đỗ Địch An mới gia nhập tập đoàn đi, mời vào.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu đi vào phòng.
Quang mang vàng son lộng lẫy lập tức chiếu lên người hắn, một hương thơm nhàn nhạt từ các ngõ ngách trong gian phòng bay tới, chân hắn đang dẫm lên một tấm thảm cực kì mềm mại màu đỏ thẫm. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn lướt qua gian phòng, đại khái mọi vật đều rơi vào mắt hắn, tất cả bàn ghế, sôpha, bàn đọc sách cùng bức tranh đều cực kỳ đắt đỏ.
Trong lòng hắn cảm thán một tiếng xa hoa, ánh mắt hắn nhìn những vị trí trên căn phòng, phía dưới một bức tranh nữ tử to lớn là một người trung niên thân hình tráng kiện, mày rậm, mắt sáng, có mấy phần khí chất sát phạt lãnh khốc, đông thời kèm theo chút tang thương cùng lười biếng, điểm thu hút nhất của hắn là nằm ở cái cằm, ở gần cái cổ có một vết sẹo dài chừng một ngón tay.
Vết sẹo này làm người ta nhìn thấy mà giật mình, để cho người ta không khỏi nghĩ đến nếu nó lệch đi nửa centimet nữa thì nhất định sẽ cắt đứt động mạch cổ.
- Tiểu gia hỏa, mời ngồi.
Người trung niên nhìn qua Đỗ Địch An, trong mắt có sự kinh ngạc nho nhỏ, mỉm cười nói.
Đỗ Địch An thấy hắn có thái độ ôn hòa liền biết hắn không tra hỏi sự tình liên quan đến tên Thú Liệt giả kia, trong lòng nhẹ thở ra một hơi đi đến ghế salon đối diện ngồi xuống.
- Ta đã xem qua lý lịch của ngươi rồi, giá trị phóng xạ lúc trước chỉ có không chấm tám, vẫn chưa tới một.
Người trung niên nhẹ nhàng lật một quyển sách trên mặt bàn, hướng Đỗ Địch An nói:
- Lần này ngươi mới trở về từ bên ngoài cự bích, giá trị phóng xạ trong cơ thể cũng mới vừa vượt qua một, bất quá do ngươi vừa trở về nên hàm lượng phóng xạ còn hơi cao, chờ qua một đoạn thời gian thì thân thể sẽ tự điều tiết để thích ứng, đến lúc đó hàm lượng phóng xạ hẳn sẽ giảm xuống không phẩy một, nói tóm lại là hàm lượng phóng xạ của ngươi vẫn chưa đến một. Tiểu gia hỏa, ngươi cũng đã biết, đây là hàm lượng phóng xạ chỉ Thú Liệt giả mới có?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
- Cho nên, ngươi có thể sinh ra ma ngân ta cũng không kỳ quái, bất quá thật ra ta muốn biết rằng ma ngân của ngươi... đến từ đâu?
Khẽ mỉm cười, người trung niên chậm rãi nheo mắt lại, phảng phất muốn xem kỹ biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt Đỗ Địch An.
Edit: Thiên Thiếu