CHƯƠNG 83: BỐN CHỨC NGHIỆP
- Vừa mới bổ nhiệm nên ngươi có thời gian bảy ngày để điều chỉnh cùng nghỉ ngơi.
Bude mỉm cười nói:
- Đợi qua bảy ngày phải đến tổng bộ để báo cáo. Ngươi mặc dù có Ma Ngân của Thú Liệt giả nhưng phương diện khác còn quá nhiều khiếm khuyết, những Thú Liệt giả có chức vị khác nhau, và các chi tiết cụ thể được ghi tại đây, ngươi có thể tự mình cân nhắc.
Đỗ Địch An nghĩ đến ‘Huyết tinh Kiếm Sĩ’ mà lúc trước hắn nói, trong lòng khẽ động, gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
- Ngoài ra đề nghị ngươi tốt nhất nên ở bên trong khu buôn bán, Thú Liệt giả chấp hành nhiệm vụ không thể so sánh với Thập Hoang giả, có khi sẽ tập hợp khẩn cấp với hiệu xuất cao nhất! Tỷ như phát hiện được ma vât ở một khu vực nào đó liền cần các ngươi lập tức xuất động để ngừa quái vật chạy trốn, vì thế Thú Liệt giả thông thường phải đợi lệnh ở khu buôn bán.
Đỗ Địch An hiểu được, gật gật đầu.
Hàm lượng không khí cùng phóng xạ tại khu buôn bán tốt hơn so với khu dân cư, cho dù hắn không nói thì Đỗ Địch An cũng sẽ dời đến, lần này cũng thuận tiện mang theo phu phụ Julla đến ở cùng, coi như là chút hồi báo cho ân tình nuôi dưỡng trước đây của bọn họ.
- Nếu không có gì khác, vậy ta đi trước.
Bude cười nói.
Đỗ Địch An thở dài, sau khi thấy hắn đi khỏi mới nhìn sách nhỏ cùng huân chương trong tay, về phần chiến giáp của Thú Liệt giả phải đến bảy ngày sau đến tổng bộ đưa tin mới nhận được, cũng không cần vội.
Lúc này, Pete cùng lão giả cơ bắp cẩn thận tới gần, nhìn qua huân chương thợ săn thú trong tay Đỗ Địch An nhưng lại hơi không dám tin.
Tuy nhiên, hai người có thể ngồi vào vị trí này nên nhãn lực cực kỳ nhạy cảm. Thông qua việc trả lời cùng biểu hiện của Bude và vị Linda lúc trước, kết hợp với tin tức mà bọn hắn đoạt được nên đã đoán được đại khái nguyên nhân của sự tình.
- Địch, Địch An!
Sắc mặt Pete mất tự nhiên cười nói:
- Không ngờ ngươi đã là Thú Liệt giả rồi, chúc mừng chúc mừng.
- Chúc mừng chúc mừng!
Lão giả cơ bắp cũng chúc mừng.
Đỗ Địch An cười cười nói:
- Đều là các ngươi bồi dưỡng tốt, được hai vị chiếu cố trong khoảng thời gian này, Địch An không dám quên đi.
- Đâu có đâu có.
Pete vội xua tay nói:
- Là việc chúng ta phải làm, đều là do bản thân ngươi nỗ lực, ta vốn nghĩ rằng qua vài năm ngươi có lẽ sẽ có cơ hội thành Thú Liệt giả, không ngờ trong nháy mắt liền đạt được.
- Không hổ là hạt giống đối tượng, lợi hại lợi hại!
Lão giả cơ bắp cũng phụ họa.
Đỗ Địch An được bọn hắn ca ngợi nên mất tự nhiên, biết là thân phận thay đổi là do chính mình mang lại nhưng cũng không nên quá khách khí, ngược lại ra vẻ mình tài trí hơn người, đồng thời cũng cảm nhận được một ít đáng sợ xen lẫn trong thể chế, đây là một sự cải biến sâu tận xương tủy!
Trong lòng hắn thở dài, hắn đã chứng kiến sự tàn khốc bên ngoài cự bích, đã rất khó để dung nhập vào tập đoàn hoặc hệ thống làm việc phổ thông khác, đó là lý do vì sao hắn không muốn cúi đầu trước nữ nhân đó mà ngược lại nói thẳng phẫn nộ trong nội tâm.
Đầu tiên là vì hắn biết rõ cúi đầu cũng vô dụng, thứ hai là hắn không nguyện ý! Bất kỳ ai đã nhìn thấy sự mong manh của sinh mệnh, sống một cuộc sống mà bất cứ lúc nào cũng có thể chết khi thực hiện nhiệm vụ thì sẽ không còn sẵn sàng để chịu đựng sự bắt nạt của người khác.
Có lẽ đây là lý do mà tính cách cùng lệ khí của những Thú Liệt giả đều rất nặng nề.
- Ta còn có việc nên đi trước.
Đỗ Địch An nói với Pete cùng lão giả:
- Có dịp ta sẽ trở lại, ta còn có ba huynh đệ tốt, phiền hai vị phí tâm một chút.
- Giao cho ta đi!
Pete cười nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, sau khi cáo từ liền quay người rời khỏi đại sảnh.
Pete cùng lão giả liếc nhau cảm khái.
Những người trong đại sảnh đều hâm mộ cùng ghen ghét, biết rõ Đỗ Địch An từ nay sẽ sống trong thế giới mà bọn hắn không thể tiếp xúc đến.
…
…
- Cần phải trở về.
Đi vào ngoài đại sảnh của tổng bộ, Đỗ Địch An kêu một xe ngựa tiến về khu dân cư phía trước.
Trên đường đi, hắn ngồi trên xe ngựa đọc cuốn sách mỏng trên tay, chỉ thấy bên trong tư liệu chia thành mấy chương. Chương thứ nhất là giảng thuật mục đích ra đời cùng trách nhiệm của Thú Liệt giả, điểm này Đỗ Địch An biết rõ, chính là để săn giết quái vật bên ngoài cự bích.
Chương thứ hai chính là chủng loại của Thú Liệt giả.
- Tổng cộng phân thành bốn chức nghiệp, theo thứ tự là kỵ sĩ, chiến sĩ, đạo tặc, thợ săn! Bốn chức vị phụ trách bốn nhiệm vụ khác nhau, Thú Liệt giả chú ý đến di chuyển của toàn đội, cho dù là hiệu suất hay mức độ an toàn của việc săn bắn quái vật cũng đều là tối đa hóa.
- Kỵ sĩ cùng chiến sĩ phụ trách ở phía trước hấp dẫn quái vật, đạo tặc phụ trách điều tra cảnh vật xung quanh, thợ săn phụ trách công kích từ xa.
Đỗ Địch An có chút cảm ngộ trong lòng.
- Điều này giống như cuộc chiến tranh hiện đại, có bộ binh phụ trách đi đầu và hấp dẫn hỏa lực, có không quân tập kích bất ngờ, có pháo binh đả kích từ xa. Xem ra, bất kể là quy mô tác chiến lớn hay từng tiểu đoàn binh sĩ tác chiến, đơn giản vẫn là ba phương diện: kiềm chế chính diện, viễn trình đả kích, sưu tập tình báo.!
- Tất cả những Thú Liệp giả sơ cấp đều là chức nghiệp cơ bản, đợi sau khi tinh thông lên các chức nghiệp hạng nặng liền có thể khảo hạch tăng tiến, trở thành Thú Liệp giả trung cấp, đồng thời lại lần nữa lựa chọn sở trường khác nhau!
- Tăng cấp của kỵ sĩ có tệ kỵ sĩ, thú kỵ sĩ..., kiếm sĩ cũng có tệ kiếm sĩ cùng chiến đấu kiếm sĩ. Lúc trước nữ nhân kia được gọi là ‘Huyết tinh kiếm sĩ’, chính là sau khi tăng cấp kết hợp với năng lực của nàng, đó là danh xưng mà người khác cho, trên thực tế nàng nên thuộc về Kiếm Sĩ chiến đấu!
Đỗ Địch An hiểu ra, giống như Thú Liệt giả mà lúc trước chính mình giết chết chính là người phụ trách theo dõi địch nhân và bắn từ xa.
Trong quá trình phát triển lâu dài của Thú Liệp giả, bên trong cự bích sớm đã xuất hiện sự phân phối có tính hệ thống để lợi ích và hiệu quả được tối ưu hóa!
Dù sao tinh lực của người cũng có hạn, sở trường của mỗi người cũng không giống nhau, thông qua kết hợp đoàn đội thì cho dù là quái vật mạnh hơn bản thân rất nhiều cũng có thể dễ dàng đánh chết.
- Lúc trước Bude muốn ta xem xét chính là để ta lựa chọn chức vị tương lai của chính mình.
Đỗ Địch An như có điều gì suy nghĩ.
- Kỵ sĩ chủ yếu là chiến đấu chính diện, am hiểu cận chiến nhưng quái vật bên ngoài cự bích mạnh hơn rất nhiều so với Thú Liệt giả, nếu chính diện đối chiến sẽ chịu thiệt, cần phải phối hợp với đơn vị viễn trình mới có hiệu xuất cao. Hơn nữa, đạo tặc chủ yếu dùng bẫy rập cùng ám sát làm chủ, năng lực chính diện quá yếu và bố trí bẫy rập lại phiền toái.
- Hỏa dược, súng ống….. Những thứ này đợi ta chế tạo ra liền là vũ khí bí mật của ta, trước khi trưởng thành thì tự nhiên không thể để chúng tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, vì vậy ta thích hợp với đơn binh tác chiến.
- Chỉ có đạo tặc cùng thợ săn mới có năng lực tác chiến một mình, thợ săn chỉ cần có hoàn cảnh phối hợp thì có thể tùy ý tiêu diệt được những quái vật mạnh hơn mình rất nhiều. Giống như tên Thú Liệt giả lúc trước, chỉ cần vài Thập hoang giả giúp hắn khống chế thì có thể giết chết Cự Thú màu đen.
Nghĩ tới những điều này, Đỗ Địch An liền hạ quyết tâm học làm thợ săn là chủ yếu!
Hơn nữa có khái niệm về hỏa dược giúp hắn khai thác tư duy, khi lần đầu tiên nhìn thấy thợ săn, trong đầu hắn liền hiện lên Linh quang. Hắn nghĩ rằng nếu chính mình bắn ra cung tiễn cột kíp nổ hỏa dược, vậy lực sát thương chẳng phải sẽ tăng lên gấp bội?
….