CHƯƠNG 96: THIÊN PHÚ
- Một biện pháp tốt như thế!
Ánh mắt Đỗ Địch An sáng lên, nói đến thí nghiệm phỏng đoán, hắn tự nhận thứ hai thì tuyệt không người nào dám nói đệ nhất! Dù sao hắn cũng được chứng kiến thế giới hiện đại, máy bay đại pháo ô tô hay bất luận một dạng kết quả khoa học kỹ thuật hiện đại nào cũng có thể trở thành thí nghiệm phỏng đoán!
Hơn nữa, những phỏng đoán này trăm phần trăm có thể thành lập!
Chỉ là trình độ công nghiệp trước mắt không thể chế tạo ra được, đó chính là vấn đề.
- Không đơn giản như ngươi muốn đâu.
Lão Thử chú ý tới biểu lộ trên mặt Đỗ Địch An, lắc đầu cười, nói:
- Đưa ra thí nghiệm phỏng đoán cần cả một quá trình suy luận, không chỉ đơn giản là đưa ra một khái niệm là được, còn cần có công thức luyện Kim tương đối hoàn thiện, dù sao nếu công thức luyện Kim cũng phạm sai lầm thì phỏng đoán tự nhiên cũng cũng chỉ là một ý niệm, giống như chúng ta mờ mịt tưởng tượng, tuy nhiên kĩ thuật luyện kim tăng lên thì những sự vật thần kỳ tưởng tượng trong lòng kia sẽ có một ngày biến thành sự thật, nhưng trước mắt không có thực tế lý luận ủng hộ, cuối cùng chỉ là phán đoán không thực tế mà thôi.
Đỗ Địch An gật đầu, điểm ấy hắn tự nhiên biết rõ, phụ thân thường nói khoa học đòi hỏi thái độ cực kì nghiêm túc cùng với ý nghĩ hão huyền, "Thí nghiệm phỏng đoán" là thành lập ở "Thí nghiệm" chính là điều kiện tiên quyết, mà không phải đơn thuần tưởng tượng, mặc dù trước đây các vật thần kì trong khoa học viễn tưởng trong tiểu thuyết cũng thành lập trên cơ sở lý luận khoa học nhất định trên mà không phải là không tưởng.
Bất quá, tiểu thuyết cuối cùng chỉ là câu chuyện, không coi là "Thí nghiệm phỏng đoán", bởi vì người sáng tác cũng không chính thức tiến hành thí nghiệm tương quan.
Bởi vậy có thể thấy được muốn đưa ra một thí nghiệm phỏng đoán nghiêm cẩn hợp cách, tuyệt không phải chuyện dễ.
Mặc dù như thế Đỗ Địch An vẫn cảm thấy rất hưng phấn, cái này đối với người khác mà nói rất không hay, nhưng đối với hắn mà nói lại vô cùng đơn giản, chỉ có đem nội dung siêu cấp Chip lý rập khuôn đi ra là được, dù sao bên trong đều là phương pháp khoa học kỹ thuật hàng thật giá thật.
Bất quá điều kiện trước tiên là vấn đề về điện.
Đỗ Địch An cảm thấy cấp bách.
Lúc này Lão Thử thấy trời không còn sớm, nhìn những mặt hàng Đỗ Địch An đang xem tại quầy hàng khác cũng không tìm được đồ vật gì có ích cho thí nghiệm liền cùng Đỗ Địch An rời khỏi phiên chợ Hắc Ám dưới mặt đất.
Bên ngoài sắc trời dần tối, phóng xạ Vân bao phủ bầu trời che cả ánh trăng, đã đến thời gian cấm đi lại vào ban đêm.
Đỗ Địch An cùng Lão Thử mỗi người đi một ngả về nhà.
Trong nháy mắt lại qua ba ngày.
Sau khi luyện Kim đài được vận chuyển, Đỗ Địch An bắt đầu nghiên cứu chế tạo hoàng lân hỏa kíp, thí nghiệm ba ngày liên tục khiến hắn có không ít thu hoạch, đã nắm giữ sơ bộ phương pháp chế tạo.
Trên thực tế, diêm không coi là việc khó gì, tựa như hắc hỏa dược, cách điều chế vô cùng đơn giản nhưng hắc hỏa dược ra đời hoàn toàn là từ Luyện Đan Sư ngẫu nhiên đạt được, trước đó ai cũng không ngờ có mấy thứ tài liệu phối hợp cùng một chỗ rồi bạo tạc.
Rất nhiều phát minh vĩ đại ra đời thường đến từ sự trùng hợp.
Ba ngày đi qua cũng đã đến lúc Đỗ Địch An đi tổng bộ Thú Liệp giả đưa tin.
Vợ chồng Julla vẫn còn ở khu dân cư cũng không đi theo Đỗ Địch An dọn đến khu buôn bán, bọn hắn cũng không vội, dù sao đã ở đây rất lâu rồi nên có không ít người quen, cần thời gian chuẩn bị.
Tách tách đát!
Đỗ Địch An cưỡi xe ngựa đi vào một chỗ vắng vẻ ởvùng ngoại ô trong khu buôn bán.
Tại đây tứ phía núi vây quanh, vài toà lâu đài cổ yên tĩnh đứng sừng sững, xe ngựa ngừng lại tại một tòa lâu đài trong số đó.
Đỗ Địch An xuống xe đánh giá vài toà lâu đài cổ trước mắt, không nghĩ tới tổng bộ Thú Liệp giả chính là một chỗ như vậy, hào khí âm trầm như thế rất thích hợp với Thú Liệp giả.
- Mời.
Xa phu nhảy xuống xe ngựa cung kính nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đi theo hắn.
Hai người tới trước lâu đài cổ ở nửa trên sườn núi, cửa khe khẽ mở ra, một thanh niên mặc hắc âu phục đi ra mỉm cười nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi là nhân vật mới đến đây đưa tin 'Đỗ Địch An' phải không?
- Vâng.
- Đi theo ta.
Thanh niên mặc hắc âu phục quay người đi vào trong lâu đài cổ, sau khi Đỗ Địch An đi vào thì cửa lâu đài cổ chậm rãi khép lại.
Theo con đường đá đi vào lâu đài cổ, bên trong ánh sáng lờ mờ, trên tường treo một bức tranh nữ tử cùng một người với bức tranh sơn dầu ở tầng cao nhất của tổng bộ Thập Hoang Giả, khiến Đỗ Địch An thấy rất kinh ngạc nhưng không dám hỏi nhiều.
- Thân phận của ngươi ta đã giúp ngươi đăng ký, từ hôm nay ngươi có muốn là chính mình với tư cách chức vụ Thú Liệt giả tập đoàn Melon, cống hiến sức mình vì lợi ích cao nhất của tập đoàn, có biết không?
Thanh niên mặc hắc âu phục nói với Đỗ Địch An .
- Biết rõ.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua hai vai hắn cũng không có nhìn thấy huân chương Thú Liệt giả, hỏi:
- Ngươi là?
Thanh niên mặc hắc phục thấy ánh mắt của Đỗ Địch An liền mỉm cười, nói:
- Ta là phó huấn luyện viên thực tập Thú Liệt giả, nhân tiện ta cũng nói luôn, ngươi tuy có được Ma Ngân nhưng vẫn là một gã thực tập Thú Liệt giả, thậm chí so sánh với những thực tập Thú Liệt giả ưu tú khác còn không mạnh bằng bọn hắn, cho nên từ hôm nay trở đi ngươi phải tiếp nhận sự huấn luyện từ tập đoàn.
Đỗ Địch An nghi hoặc:
- Không phải trường học Thú Liệt giả sao?
Thnah niên mặc hắc âu phục cười, nói:
- Ta nghe nói qua chuyện của ngươi, lúc đầu tập đoàn định an bài cho ngươi đến trường học Thú Liệt giả huấn luyện, nhưng ngươi đã có được Ma Ngân nên thể năng cao hơn những người khác, mà Thú Liệp giả trường học là thống nhất huấn luyện, không có khả năng cho ngươi song trọng tiêu chuẩn, tập đoàn cũng không có nhiều năng lượng để bọn hắn bán tình cảm, cho nên ngươi bây giờ không tể học ở trường học Thú Liệt giả, chỉ có thể tiếp nhận huấn luyện của tập đoàn.
- Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, nội dung huấn luyện của tập đoàn căn bản là giống với học viện Thú Liệt giả, hơn nữa ngươi nên chuẩn bị chức nghiện ptương lai cho mình đi, chỉ cần tiến hành bản chức đặc huấn là được.
- Đương nhiên, những năng khiếu khác cũng nên hiểu rõ một ít, tương lai ra ngoài săn bắn phối hợp càng thêm ăn ý.
Đỗ Địch An thấy vậy cũng không có gì nói, bên trên đã định ra rồi hắn chỉ có thể làm theo.
- Ngươi tuyển chính là chức nghiệp gì?
- Thợ săn.
- Viễn trình phát triển sao, tập đoàn trước mắt xác thực rất thiếu thợ săn, bất quá, người có thiên phú xạ thủ không nhiều lắm, chỉ mong ngươi ở phương diện này thiên phú không tồi, nếu không chỉ bằng vào hứng thú cũng rất khó đi trên đỉnh phong.
Thanh niên mặc hắc phục nói.
Nghe hắn nói như vậy, Đỗ Địch An nghĩ đến thành tích bắn lúc trước của mình trong lòng không khỏi bồn chồn.
- Trước tiên đến kiểm tra các phương diện thiên phú của ngươi trước đi .
Hắc phục thanh niên mỉm cười, nói:
- Đi theo ta ra sân huấn luyện.
Hắn đẩy cửa phòng Nội đường ra, đằng sau là một khu đất tróng cực kì rộng rãi, có đủ loại đạo cụ huấn luyện, như mục tiêu, mộc đầu nhân, ngựa gỗ, cùng với một đao kiếm che chắn bởi lồng sắt, khiến Đỗ Địch An đổ mồ hôi.
- Ngươi tuyển chính là thợ săn, trước hết thử xem thiên phú bắn tên của ngươi.
Hắc phục thanh niên đứng trước mục tiêu, vẫy tay bảo Đỗ Dịch An tới.