Ánh nắng vàng chiếu rọi mang đến cảm giác ấm áp nhàn nhạt, so với quá khứ, mùa thu năm nay dường như lạnh hơn một chút.
Vừa mới thu hoạch Bích Ngạnh Linh mễ mang đi nấu cháo, linh ngư làm canh, linh tham hầm canh sơn kê, Trương Thuần Nhất đang dùng cơm trưa, mà lúc này, Trang Nguyên mặc một thân áo xanh, tóc tai đơn giản buộc ở sau đầu, xử lý chỉnh tề quy củ từ bên ngoài đi vào.
Sống ở Long Hổ Sơn một thời gian, khí sắc của hắn đã khá hơn nhiều, làn da cũng trắng nõn hơn một chút, quan trọng nhất là trong đôi mắt đen nhánh có một cỗ thần vận ẩn sâu.
“Gặp qua lão sư, chuyện là phụ mẫu đệ tử tiên thăng đã gần trăm ngày, đặc biệt đến đây xin lão sư cho ta xuống núi tưởng nhớ.”
Nói năng thận trọng, Trang Nguyên đi đến trước mặt Trương Thuần Nhất, khom người thi lễ một cái. Tuy hắn vẫn là một đứa trẻ, nhưng nhất cử nhất động của hắn lại không khác gì người lớn.
Nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Trang Nguyên, đối với việc hắn gọi mình là lão sư, Trương Thuần Nhất cũng không phủ nhận, hai người mặc dù không có danh sư đồ, nhưng lại có thực sư đồ, các hạng biểu hiện của Trang Nguyên vẫn khiến hắn tương đối hài lòng.
Đương nhiên, hiện tại Trang Nguyên còn xa mới tính là đệ tử chân chính của Trương Thuần Nhất, bởi vì hắn cũng không có được chân truyền của Long Hổ Sơn.
“Còn chưa ăn cơm a, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Đối với tin tức Trang Nguyên muốn xuống núi, Trương Trung đã sớm báo cáo với Trương Thuần Nhất, người tu tiên tu là tự tại, là trường sinh, cũng không cần tuyệt tình tuyệt tính, cái này tự nhiên không có gì phải ngăn cản.
Nghe nói như thế, liếc mắt nhìn đồ ăn đơn giản lại tinh xảo kia, Trang Nguyên cảm thấy ngồi cùng bàn ăn với lão sư có chút không tốt lắm, muốn cự tuyệt, nhưng lại nói không nên lời.
Mà lúc này bụng của hắn phát ra một tiếng kháng nghị rất nhỏ, điều này làm cho hắn đỏ bừng mặt, tuy rằng biểu hiện giống như một người lớn, nhưng trên bản chất hắn vẫn là một đứa trẻ tám tuổi.
“Đói thì ăn, ở trước mặt ta ngươi không cần câu nệ như vậy.”
Lắc đầu bật cười, Trương Thuần Nhất tự mình múc cho Trang Nguyên một bát cháo.
Lúc này Trang Nguyên không từ chối nữa.
“Đa tạ lão sư.”
Lại thi lễ một cái, ngồi xuống, nhìn cháo nấu bằng linh mễ có sắc như ngọc bích trước mắt, Trang Nguyên cẩn thận từng li từng tí nhấc lên nếm một miếng.
Linh mễ tan ra giữa răng môi, mùi thơm tràn ngập, cảm giác ôn nhuận gột rửa toàn thân, Trang Nguyên nhịn không được mà nheo mắt lại.
Trước đó ở trên núi uống cháo trắng, hắn cho rằng đó chính là cháo ngon nhất trên đời này, không nghĩ tới bát cháo trước mắt này càng thêm ngon.
Phục hồi tinh thần lại, cẩn thận nhìn thoáng qua Trương Thuần Nhất, phát hiện hắn cũng không chú ý đến mình, Trang Nguyên lại múc một muỗng cháo, uống từng ngụm nhỏ.
Cơm nước xong xuôi, để cho người hầu thu dọn bát đũa, nhìn Trang Nguyên vẻ mặt thỏa mãn, Trương Thuần Nhất lại mở miệng.
“Ngươi về nhà tế bái cha mẹ là chuyện đương nhiên, ta sẽ không ngăn cản, nhưng nhớ để Trung thúc phái hai hộ vệ cho ngươi.”
Trang gia thôn cách Long Hổ sơn cũng không xa, nhưng trong khoảng thời gian này huyện Trường Hà quả thật không bình tĩnh, theo càng ngày càng nhiều dân chạy nạn tràn vào, các loại sơn phỉ cũng ùn ùn kéo đến, vấn đề an toàn vẫn là phải chú ý một chút.
Nếu như đệ tử như Trang Nguyên bởi vì một ít nguyên nhân không rõ mà hao tổn, Trương Thuần Nhất thật đúng là sẽ cảm thấy đau đầu.
Mặc kệ đệ tử tự sinh tự diệt cũng không thích hợp với Long Hổ Sơn hiện tại, khi đệ tử còn nhỏ yếu, tông môn đã có thể che chở và dẫn dắt, chờ đệ tử có năng lực nhất định lại phản hồi tông môn, thậm chí thủ hộ tông môn, đây mới là lẽ phải.
Nghe nói như thế, cảm nhận được sự quan tâm của Trương Thuần Nhất, Trang Nguyên hơi chua xót trong lòng.
“Đa tạ lão sư bảo vệ, đệ tử đã biết.”
Cúi người hành lễ, mang theo tâm tình phức tạp, Trang Nguyên rời khỏi Trúc viên. Trong khoảng thời gian này, đủ loại chuyện phát sinh khiến hắn có một loại lòng trung thành với Long Hổ sơn, đã có thể xem nơi đây giống như nhà mình.
...............
Trước đây gia là trang gia thôn, hiện tại là Linh Tuyền trang.
Giẫm lên ánh nắng chiều, mang theo hai gã hộ vệ, Trang Nguyên ở lúc mặt trời lặn chạy tới Linh Tuyền trang.
Trải qua một lần nữa quy hoạch, hiện tại trong Linh Tuyền Trang có tám con kênh dẫn theo linh tuyền tung hoành ngang dọc, chỉ thấy khắp nơi bờ ruộng đan xen, ước chừng có chừng ba mươi hộ gia đình định cư trong thôn trang, bọn họ đều trải qua chọn lựa tỉ mỉ, phần lớn đều am hiểu quản lý nông vụ, mà nhiệm vụ trọng yếu nhất trước mắt của bọn họ chính là dùng nước linh tuyền tưới tiêu ruộng đất, dựng dưỡng linh điền.
Ban đêm, ngân nguyệt treo cao.
Tế bái người nhà xong, trái tim Trang Nguyên bình tĩnh chưa từng có.
Ngồi ở bờ linh hồ trung tâm thôn trang, Trang Nguyên đã tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, vô thức tiến vào trạng thái quan tưởng.
Cây non yếu ớt dựa vào một cỗ bền bỉ trong xương cốt từ giữa khe hở vách núi nhô đầu ra, trải qua gió táp mưa sa, không ngừng lớn lên, cuối cùng cắm rễ vào nham thạch, hóa thành một gốc cây tùng cao ngất đứng giữa thiên địa.
“Trước tiên xem hình dạng, lại tồn tại thần, sau đó quên đi hình dạng ban đầu, chỉ lưu lại thần, từ đó hình thần đều có.”
Miệng bất giác nỉ non, giờ khắc này ở sâu trong linh hồn Trang Nguyên lại phát sinh dị biến.
Ầm ầm, Thiên Vũ Ngân Xà, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, cây tùng xanh cắm rễ trên vách núi lập tức bị hóa thành than cốc.
“Không phá thì không xây được, đây cũng là quên.”
“Thần? Thần của Thanh Tùng là cứng cỏi, thần mà ta muốn là cái gì?”
“Ta muốn chính là trường sinh, mạng của ta là người nhà đổi lấy, ta muốn mang theo kỳ vọng của bọn họ sống thật lâu.”
“Đúng, chính là trường sinh.”
Ý niệm bốc lên, tại thời khắc này, mi tâm Trang Nguyên phát sáng, tính linh chi quang giấu ở sâu trong linh hồn đã rõ mồn một.
Cùng lúc đó, sâu trong linh hồn Trang Nguyên, lại một đạo sấm sét rơi xuống, tại thời khắc này, ngoại trừ lão căn ẩn sâu nhất ở trong núi, cây thanh tùng cũng không còn bất kỳ dấu vết gì lưu lại.
“Trường sinh, trường sinh, ta muốn trường sinh.”
m thanh ý niệm vang vọng sâu trong linh hồn, tưởng tượng sinh biến, rễ già lại đâm chồi.
Ý niệm Trường Sinh gia trì lên trên, sinh trưởng đến cực điểm, đè sập ngọn núi, cắm rễ sâu trong lòng đất. Chỉ chốc lát sau, một gốc cây tùng đỉnh thiên lập địa, đứng lặng giữa thiên địa như trụ trời, cành lá cường tráng, vảy rồng dày đặc giống như đường vân liền xuất hiện.
Nhưng bây giờ cây tùng này thay vì nói là thanh tùng, không bằng nói là thiên tùng, nó đồng thọ cùng trời đất, bất lão bất hủ, vừa vặn ứng với ý niệm trường sinh cửu thị của Trang Nguyên.
Mà theo Bất Lão Thiên Tùng trưởng thành, tính linh chi quang củaTrang Nguyên dễ dàng bị định ra, diễn biến hồn hỏa, bắt đầu tự thiêu tổ khiếu.
Cùng lúc đó, thời điểm Trang Nguyên đắm chìm trong quan tưởng, bên ngoài linh hồ nổi lên gợn sóng rất nhỏ, một con rùa đen lớn chừng bàn tay, mai rùa màu xanh sẫm, tựa như mọc đầy lông tơ thật nhỏ từ trong hồ hiển lộ ra.
Trên người nó có yêu khí nhàn nhạt quanh quẩn, hẳn là một con yêu vật vừa mới hóa yêu không lâu.
Đôi mắt nhỏ đen nhánh chuyển động, nhìn thấy Trang Nguyên ngồi xếp bằng ở bên hồ, tựa như đang ngủ say, ánh mắt nó sáng lên, kích thích mặt nước, lặng lẽ bơi tới.
Nó ngửi thấy mùi hương mê người.
Tới gần Trang Nguyên, cái mũi nhỏ co rúm lại, mùi hương kia càng phát ra nồng đậm, trong ánh mắt Quy yêu nhìn Trang Nguyên có một vệt tham lam, nó muốn ăn Trang Nguyên, nhưng lại không biết nên ăn từ chỗ nào.
Do dự một chút, Quy yêu tiến thêm một bước tới gần, yên lặng nằm xuống bên cạnh Trang Nguyên, nếu không có cách nào cắn xuống, hút nhiều loại mùi thơm này như vậy cũng tốt.
Mà ngay lúc này, tâm linh cảnh báo, cảm nhận được nguy hiểm, một điểm quang mang trắng muốt theo bản năng bay ra từ mi tâm Trang Nguyên, đó là phách ấn sau khi Trang Nguyên vừa mới khóa một phách.
Bị mùi hương vô danh mê hoặc, không kịp phản kháng, một điểm sáng trắng muốt đã rơi vào sâu trong linh hồn Quy yêu, cắm rễ trong đó, mọc rễ nảy mầm.
Cũng chính vào lúc này, Trang Nguyên và Quy yêu có một loại liên hệ vi diệu.