Long Hổ Sơn, Hạc Viên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Dưới ánh trăng, nhìn Hắc Cảnh Hạc ngã trên mặt đất đã không có tiếng động, Trương Thuần Nhất híp mắt lại.
“Thăng tiên thủy.”
Nhẹ giọng nỉ non, vào lúc này Trương Thuần Nhất suy nghĩ rất nhiều.
Vì đả động hắn, Lữ Cừu lấy ra một loại dị bảo tên là Thăng Tiên Thủy, nói loại Thăng Tiên Thủy này có thể trợ giúp người tu tiên rèn luyện tinh thần, cũng có thể trợ giúp phàm nhân và dã thú thành tiên thành yêu.
Trương Thuần Nhất đương nhiên sẽ không dễ dàng dùng Thăng Tiên Thủy này. Để nghiệm chứng công hiệu của loại dị bảo này, Trương Thuần Nhất dẫn theo Lữ Cừu đi tới Hạc viên, để cho một con Hắc Cảnh Hạc uống Thăng Tiên Thủy. Kết quả chính là con Hắc Cảnh Hạc này đã chết, hoàn thành một loại thăng tiên khó nói khác.
Đương nhiên, tuy rằng con Hắc Cảnh Hạc này đã chết, nhưng trong quá trình này Trương Thuần Nhất đã rõ ràng bắt được dị động khác thường của linh hồn nó, cũng tương tự với xu thế hóa yêu, chỉ có điều cuối cùng nó không khống chế được, linh hồn vỡ nát mà chết.
Mấu chốt nhất là Trương Thuần Nhất cảm nhận được một loại lực lượng quen thuộc trong Thăng Tiên Thủy này, cùng lực lượng trong nội cảnh Trầm Nguyệt hồ hắn có được rất giống nhau, đó chính là nguyệt hoa chi lực.
Một bên, nhìn Hắc Cảnh Hạc đã chết cùng nhìn Trương Thuần Nhất lâm vào trầm mặc, Lữ Cừu trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi, hắn lo lắng nhất đúng là Hắc Cảnh Hạc sau khi dùng Thăng Tiên Thủy không có phản ứng gì, cũng may loại tình huống này cũng không có phát sinh.
Nếu không hắn cũng chỉ có thể mạo hiểm dùng Thăng Tiên Thủy biểu hiện ra hiệu quả cho Trương Thuần Nhất, chỉ có điều như vậy sẽ làm hắn hao tổn hết số thọ nguyên còn lại không nhiều kia.
“Dựa theo cách nói của ngươi, loại Thăng Tiên Thủy này là do Thăng Tiên ngọc hội tụ lực lượng ánh trăng chế tạo ra?”
Ánh mắt nhìn về phía Lữ Cừu, Trương Thuần Nhất mới mở miệng.
Vào lúc này, Lữ Cừu trong ánh mắt nhìn như đạm mạc của Trương Thuần Nhất cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có, như hổ đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống bách thú.
“Vâng.”
Tâm linh bị chấn nhiếp, Lữ Cừu gần như theo bản năng gật đầu, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, kịp phản ứng, thần sắc hắn khẽ biến, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Thuần Nhất có một tia kiêng kị không che giấu được, trước đó nếu như hắn có chủ tâm lừa gạt, ở trong nháy mắt vừa rồi có lẽ sẽ lộ ra sơ hở, như vậy kết cục liền không cần nhiều lời.
Nhận được đáp án khẳng định, không để ý tới biến hóa trên thần sắc vi diệu của Lữ Cừu, Trương Thuần Nhất hài lòng gật đầu.
“Sau khi chuyện thành công, thăng tiên ngọc thuộc về ta.”
Ánh mắt đạm mạc đảo qua Lữ Cừu, Trương Thuần Nhất đưa ra điều kiện của mình.
Nghe vậy, hơi giật mình, Lữ Cừu đại hỉ, bởi vì điều này đại biểu Trương Thuần Nhất đáp ứng ra tay.
“Đây là tự nhiên, Trương tông chủ, sau khi chuyện thành công thăng tiên ngọc ta sẽ hai tay dâng lên...khục.”
Báo thù có hi vọng, vẻ kích động không che giấu chút nào, Lữ Cừu lần nữa ho ra một ngụm máu tươi.
Lặng yên không một tiếng động đến, lặng yên không một tiếng động đi, sau nửa đêm, cùng với ánh trăng, sau khi thương lượng xong kế hoạch hành động với Trương Thuần Nhất, Lữ Cừu lẻ loi một mình xuống Long Hổ Sơn, muốn một lần hành động phá vỡ Huyết Ưng Đạo, hắn còn cần đi làm một ít chuẩn bị.
Ra khỏi địa giới Long Hổ Sơn, quay đầu nhìn ngọn núi mây mù lượn lờ, sờ sờ thu yêu đại của mình, tảng đá lớn trong lòng Lữ Cừu rốt cục cũng được thả xuống.
Thăng tiên thủy đúng là do Thăng tiên ngọc diễn sinh ra, nhưng trong đó lại có hạn chế không nhỏ. Đầu tiên thăng tiên thủy chỉ có thể sinh ra vào đêm trăng tròn, mỗi tháng trên cơ bản chỉ có một ngày. Tiếp theo là thăng tiên thủy một khi rời khỏi Thăng tiên ngọc, thần dị của nó rất nhanh sẽ tiêu tán, không bao lâu nữa sẽ trở thành một chén nước bình thường.
Vì duy trì hiệu lực của Thăng Tiên Thủy, trên thực tế Thăng Tiên Ngọc ở ngay trong túi thu yêu của hắn, may mắn chính là vị Trương tông chủ kia không có kêu đánh kêu giết, mà lựa chọn hợp tác.
“Huyết Ưng Đạo, hắc.”
Ngọn lửa báo thù thiêu đốt trong lòng, khống chế hắc khuyển rời đi, thân ảnh Lữ Cừu nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trên Long Hổ Sơn, một mình ngồi tĩnh thất, thưởng thức một chút Thăng Tiên Thủy còn thừa trong bình ngọc, cảm nhận được nguyệt hoa chi lực trong đó đang không ngừng tiêu tán, Trương Thuần Nhất như có điều suy nghĩ.
“Cũng là một nhân vật có can đảm, hoặc là nói hắn đã không còn đường có thể đi.”
Đến lúc này, Trương Thuần Nhất cũng đại khái đoán được cái gọi là Thăng Tiên Ngọc kia hẳn là ở trên người Lữ Cừu.
“Nhưng lần hợp tác này có lợi không hại đối với ta, nếu đã là kẻ địch, như vậy vẫn là chết sạch tốt hơn.”
Ngưng khí tĩnh tâm, vứt bỏ tạp niệm trong lòng, Trương Thuần Nhất lại một lần nữa quan tưởng nhập định.
Thăng tiên ngọc thần dị quả thật khiến Trương Thuần Nhất có chút động lòng, vô luận là rèn luyện tinh thần hay là thúc đẩy năng lực yêu thú hóa yêu đều là khát vọng của người tu tiên, hắn cũng giống vậy.
Nhưng Lữ Cừu mặc dù không có trình bày kỹ càng, nhưng Trương Thuần Nhất cũng biết dị bảo này có tai hại không nhỏ, Lữ Cừu hiện tại bộ dạng như quỷ này chính là minh chứng tốt nhất.
Lần này sở dĩ hắn nguyện ý hợp tác với Lữ Cừu, một mặt đúng là bởi vì Thăng Tiên Ngọc này, mặc dù tai hại không nhỏ, nhưng không thể phủ nhận là Thăng Tiên Ngọc thần dị xác thực phi phàm, mấu chốt nhất là căn nguyên lực lượng mơ hồ là nguyệt hoa chi lực, điều này khiến cho hắn càng thêm để ý.
Mà một mặt khác là bởi vì hắn cũng muốn thừa thế diệt trừ Huyết Ưng Đạo, lấy gút mắc giữa Long Hổ Sơn cùng Huyết Ưng Đạo đến xem, cho dù hắn không ra tay, chờ vị Ưng Vương - Vạn Tu Viễn kia vững chắc cảnh giới, chỉ sợ cũng sẽ trước tiên giết tới Long Hổ Sơn, báo thù rửa hận, thay vì như thế, còn không bằng chủ động xuất kích, đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.
Đương nhiên, tuy khả năng không lớn, nhưng cũng phải phòng bị loại khả năng Lữ Cừu là mồi này, cho nên Trương Thuần Nhất không lựa chọn đồng hành với Lữ Cừu.
Trong quá trình thương nghị kế hoạch, vì lấy lòng tin của Trương Thuần Nhất, Lữ Cừu đem đủ loại bí ẩn của Huyết Ưng Đạo nói ra, trong đó có không ít thứ muốn xác minh cũng không khó.
Nếu Huyết Ưng Đạo thật có thể làm cho một mồi nhử làm đến loại tình trạng này, Trương Thuần Nhất thật sự muốn nhìn bọn họ với con mắt khác, nhưng cân nhắc đến tình huống cá nhân của Lữ Cừu, loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Ngày thứ hai, bàn giao một ít sự vật, Trương Thuần Nhất lặng yên xuống Long Hổ Sơn, đi về phía Thiếu Dương quận.
Làm biên cảnh, Thiếu Dương quận là một trọng trấn lớn của Đại Ly vương triều, không chỉ có võ phong cực thịnh, mà còn thương mậu phát đạt, bất quá đây đều là quá khứ, dưới chiến hỏa thiêu đốt, hiện tại dân sinh Thiếu Dương quận đã sinh ra xu hướng suy tàn, thậm chí bên đường có xương khô ẩn hiện.
Hao tốn gần nửa tháng thời gian, vừa đi vừa nghỉ, Trương Thuần Nhất rốt cục tiến nhập khu vực nội địa Thiếu Dương quận.
“Đây là dã dân sao?”
Đứng ở trên đám mây, nhìn cảnh tượng phía dưới, Trương Thuần Nhất híp lại hai mắt.
Phía dưới là một thôn trang, một đám người khôi ngô, cao chừng hai mét, người mặc da thú, tóc tai lộn xộn, vừa nhìn liền biết không phải đạo phỉ nhân loại, bọn chúng đang cướp bóc rất dã man.
“Nơi đây đã coi là khu vực trung tâm của Thiếu Dương quận, dã dân vậy mà xuất hiện ở nơi này, xem ra tình thế chiến tranh xác thực không lạc quan.”
“Hơn nữa trong số dã dân này dường như cũng có dị loại tồn tại.”
Nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt Trương Thuần Nhất rơi vào một dã dân cưỡi trên lưng một con ngựa cao to, đầu đội mũ giáp có sừng trâu, dáng người càng thêm khôi ngô. Hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí quái dị trên người dã dân này.
Tựa như dã dân này không phải loại người tồn tại, mà là yêu. Loại cảm giác này khiến Trương Thuần Nhất cảm thấy kỳ quái, phải biết rằng dã dân tuy rằng không được Nhân tộc tán thành, bản chất khác biệt với Nhân tộc, không có được hồn chất thanh linh, nhưng bọn họ cũng không cách nào hóa yêu.