Tí tách, tí tách, trong phòng tối có giọt nước từ trên vách đá nhỏ xuống.
“Hả? Ngươi là ai?”
Tiếng leng keng leng keng của những thanh kim loại va chạm vang lên, một người ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhĩ và Trương Thuần Nhất.
Hai tay hắn bị xích sắt to bằng cánh tay trẻ con trói buộc, nối với bức tường, cả người tựa lưng vào vách tường ngồi bệt xuống đất, hai chân bị móc ngay chỗ xương đầu gối, tóc tai bù xù, gầy như que củi, nhìn qua chừng năm sáu mươi tuổi, cũng không biết đã bao lâu chưa được xử lý, cả người tản ra một mùi tanh tưởi, chỉ có một đôi lông mày trắng mảnh mà dài, rũ tận xuống cằm.
“Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ngươi đã xuất hiện ở đây, vậy thì tên nghiệt chướng kia hẳn là đã chết rồi.”
“Ha ha, thật sự là ông trời có mắt a.”
Ánh mắt hắn ngưng trệ trên người Trương Thuần Nhất một lát, rồi lão nhân lông mày trắng cười to ra tiếng. Tiếng cười vang vọng trong phòng tối, kéo dài không thôi.
Nhìn lão nhân vui đến phát khóc, Trương Thuần Nhất yên lặng nhìn, không có quấy rầy.
Lão giả ánh mắt có thần, hồn lực ngưng tụ không tan, hiển nhiên cũng là người tu tiên, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân nào đó lại bị người biến thành phế nhân, cầm tù ở nơi này.
Hồi lâu, tiếng cười trong phòng tối mới dần dần tiêu tán.
“Ngươi và Vạn Tu Viễn có quan hệ gì?”
Nhìn thần sắc lão nhân lông mày trắng bình tĩnh, Trương Thuần Nhất mở miệng.
Nghe vậy, nhìn thoáng qua Trương Thuần Nhất, giống như gỡ bỏ được gông xiềng trong lòng, lão giả lộ ra bộ dáng không biết gì nói nấy.
“Ta là lão sư của tên nghiệp chướng kia.”
Nói đến cái này, trên mặt lão nhân lông mày trắng vẫn là nhịn không được lộ ra một tia dữ tợn.
Lẳng lặng nghe lão nhân kể lại tiền nhân hậu quả, Trương Thuần Nhất hiểu được đại khái về chuyện giữa hắn và Vạn Tu Viễn.
Lão nhân lông mi trắng là một tán tu, tên là Vạn Hoài Khánh, tu vi khóa ba phách, giỏi nuôi ưng, ngoại hiệu Thiên Ưng thượng nhân.
Mà Vạn Tu Viễn vốn là một đứa trẻ mồ côi, Vạn Hoài Khánh thấy hắn sinh ra lanh lợi, hơn nữa có tư chất tu tiên, lại thương hại hắn từng trải, vì thế thu hắn làm đồ đệ, truyền thừa y bát của mình.
Vạn Tu Viễn quả thật thông minh, không chỉ có rất nhanh bước lên tiên lộ, hơn nữa biểu hiện rất hiếu thuận, rất được Vạn Hoài Khánh yêu thích, nếu sự tình cứ phát triển tiếp như vậy, như vậy thầy trò hai người chưa chắc không thể thành một đoạn giai thoại.
Nhưng khi tu vi của Vạn Tu Viễn bị kẹt ở khóa hai phách chậm chạp không thể tiến thêm, loại tình huống này xảy ra thay đổi, oán hận dần dần nảy sinh ở trong lòng hắn, hắn cho rằng Vạn Hoài Khánh có chỗ giấu riêng, truyền thụ cho hắn gia sản không đầy đủ.
Vì thế trong lòng nổi lên ác, ông ta thông qua hạ độc chế phục Vạn Hoài Khánh, nhốt hắn ở nơi này, muốn tra hỏi truyền thừa chưa tập được, mà Vạn Hoài Khánh trên thực tế cũng không giấu diếm, có thể dạy hắn đều đã dạy, chỉ là Vạn Tu Viễn không muốn tin tưởng mà thôi.
Đối với lời của lão nhân lông mày trắng —— Vạn Hoài Khánh, Trương Thuần Nhất một mực chỉ tin tám phần, bởi vì Ưng Vương — Vạn Tu Viễn có thể một tay sáng tạo ra một cỗ thế lực như Huyết Ưng Đạo, ngoại trừ thực lực bản thân ra, tâm cơ lòng người tự nhiên cũng không ít, sẽ không vô duyên vô cớ đem Vạn Hoài Khánh nhốt lâu như vậy, thủy chung không giết chết.
Đương nhiên, cũng không bài trừ Vạn Tu Viễn tâm lý vặn vẹo, muốn dùng cái này để đạt được cảm giác thỏa mãn.
Nhưng bất kể như thế nào, trước mắt Trương Thuần Nhất cũng không có dự định truy đến cùng.
“Bản lĩnh thuần ưng cũng là ngươi dạy cho Vạn Tu Viễn?”
Nhìn lão nhân lông mày trắng như đắm chìm trong năm tháng năm xưa, có vài phần thổn thức, Trương Thuần Nhất lại mở miệng.
Nghe y nói vậy, dường như hiểu ra điều gì, lão nhân lông mày trắng gật nhẹ đầu.
“Ta tên Trương Thuần Nhất, đến từ Long Hổ Sơn, Vạn Tu Viễn quả thật đã bị ta giết chết.”
Có được đáp án khẳng định, Trương Thuần Nhất mới chính thức giới thiệu mình.
“Ta lấy danh nghĩa Sơn chủ Long Hổ sơn muốn mời đạo hữu gia nhập Long Hổ sơn.”
Ánh mắt chân thành, Trương Thuần Nhất phát ra lời mời của mình.
Nghe vậy, Vạn Hoài Khánh ngây ngẩn cả người, hắn vốn tưởng rằng Trương Thuần Nhất một hồi đòi truyền thừa của hắn, không ngờ thế mà trực tiếp mời mình gia nhập thế lực của hắn.
Lúc này hai chân hắn bị phế, đầy người bệnh tật, đã khó có thể khôi phục, ngay cả yêu vật luyện hóa cũng đã tử vong, thần hồn cũng bị thương nặng, có thể nói đã là nửa phế nhân, như vậy hắn có thể làm cái gì?
Đối phương đến cùng mưu đồ gì hắn, chẳng lẽ nói đối phương đã biết cái gì?
Nhìn lão nhân lông mày trắng lâm vào chần chờ, ánh mắt Trương Thuần Nhất khẽ nhúc nhích.
“Đạo hữu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút, đợi lát nữa ta lại đến quấy rầy.”
Vừa dứt lời, Trương Thuần Nhất quay người rời khỏi phòng tối.
Nhìn bóng lưng Trương Thuần Nhất vừa rời khỏi, thần sắc Vạn Hoài Khánh biến hóa cực nhanh.
“Trương sơn chủ xin dừng bước, Vạn mỗ nguyện ý gia nhập Long Hổ sơn.”
Nếu không có hy vọng còn chưa tính, nhưng bây giờ sống lại một lần nữa, cơ hội thấy lại ánh mặt trời đang ở ngay trước mắt, Vạn Hoài Khánh không muốn dễ dàng từ bỏ.
Hơn nữa hắn cũng không biết một khi hắn cự tuyệt, Trương Thuần Nhất một hồi đối đãi hắn như thế nào, là trực tiếp giết hắn trút giận hay là để hắn ở lại trong phòng tối không thấy ánh mặt trời này tự sinh tự diệt? Hoặc là không cầu hồi báo cứu hắn ra ngoài? Hắn không dám đánh cược.
Nghe nói như thế, dừng bước lại, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra vẻ tươi cười.
Xuyên qua động phủ xa xôi của Vạn Tu Viễn, có Vạn Hoài Khánh chỉ điểm, Trương Thuần Nhất vơ vét đồ vật nhanh hơn rất nhiều.
Thứ quý giá nhất trong rất nhiều bảo vật Vạn Tu Viễn để lại đương nhiên là truyền thừa tiên đạo - Thiên Ưng Tọa Sơn Đồ mà hắn tu hành, nhắm thẳng vào thần thai, có mấy phần khả năng đột phá m Thần, không chỉ bao hàm quan tưởng đồ, còn kèm theo bí thuật thần hồn - Thiên Lý Tỏa Hồn cùng với pháp chủng lực tướng trung phẩm - Cửu Ngưu.
Có thể nói Trương Thuần Nhất trước mắt có, ngoại trừ Thái Thượng Long Hổ Quan, thì đây chính là truyền thừa tốt nhất, ở cảnh
Mà ngoại trừ đạo truyền thừa này ra, bảo vật trân quý nhất hẳn là Nhị phẩm linh quả thụ, Đại thanh tào cùng với Tam phẩm linh tài · Tam Khiếu Linh Tuyền Thạch bị Vạn Tu Viễn đặt ở trong linh điền.
Trong số rất nhiều linh thực, giá trị của Linh Quả thụ là cao nhất, bởi vì nếu một cây Linh Quả thụ trưởng thành, chỉ cần đào tạo thích đáng, có thể liên tục không ngừng thu hoạch linh quả.
Một gốc linh quả thụ có phẩm giai không tệ được truyền thừa qua mấy đời người ở trong Tu Tiên giới cũng không phải là chuyện đùa, mà là một loại thể hiện của nội tình, bất kể là gia tộc tu tiên hay là tông môn đều như thế.
Mà Tam Khiếu Linh Tuyền thạch lại là bảo vật hệ thủy, thổ, có thể hội tụ linh cơ thiên địa, chuyển hóa nước bình thường thành linh tuyền, bất kể là dùng để đào tạo linh thực hay là dùng để luyện đan luyện khí đều được.
Mà ngoại trừ những vật này, còn có thể khiến Trương Thuần Nhất nhìn hợp ý chính là một đạo truyền thừa trận đạo, chỉ có điều đạo truyền thừa trận đạo này không chỉ có phẩm giai không cao, hơn nữa còn là không trọn vẹn, ảo trận bên ngoài Đại Cô Sơn chính là Vạn Tu Viễn sau khi tìm hiểu đạo truyền thừa này bố thành.
Đem tất cả thu hoạch quy về, trong lòng Trương Thuần Nhất cũng không nhịn được nổi lên vài phần vui mừng, Vạn Tu Viễn còn giàu có hơn so với hắn tưởng tượng, bất quá nếu như không có nội tình như vậy, hắn chỉ sợ cũng không có năng lực đem hai yêu vật của mình bồi dưỡng đến loại tu vi kia.
Ngồi liệt ở cửa hang, nhìn Trương Thuần Nhất sắc mặt sung sướng từ trong đi ra, trong lòng Vạn Hoài Khánh không khỏi có vài phần phiền muộn, trong những bảo vật này cũng có tích lũy của hắn, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh đã bị hắn bỏ qua.
“Tông chủ, đã thu dọn ổn thỏa chưa?”
Nếu đã làm ra quyết định dựa vào, Vạn Hoài Khánh rất nhanh đã chỉnh lại vị trí của mình.
Nghe vậy, Trương Thuần Nhất gật đầu một cái.
“Tông chủ mời chào ta nhập tông là vì chuyện thuần Ưng?”
Nhìn thấy Trương Thuần Nhất Tâm tâm tình không tệ, Vạn Hoài Khánh nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
Tâm tình bình phục, nghĩ đến lời Trương Thuần Nhất nói trước đó, Vạn Hoài Khánh đoán được khả năng nào đó.
Nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Vạn Hoài Khánh, Trương Thuần Nhất gật gật đầu, đây đúng là mục đích của hắn, Huyết Mâu Ưng không chỉ có thể bồi dưỡng thành yêu vật, hơn nữa dùng để truyền tin tức cũng là rất không tệ.
“Tất nhiên.”
Nhận được đáp án như vậy, tuy rằng không thể hoàn toàn xác định thật giả, nhưng trong lòng Vạn Hoài Khánh vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.