Ngồi bất động một đêm, trấn áp khát vọng trong lòng mình, Trương Thuần Nhất cố hết sức lục lọi thần dị của Thăng Tiên Ngọc này cùng với tìm kiếm nguyên nhân bản thân sẽ xuất hiện phản ứng như thế, nhưng thu hoạch không nhiều lắm.
Duy nhất có thể khẳng định là ngọn nguồn lực lượng của Thăng Tiên Ngọc này hẳn là có quan hệ không nhỏ với nguyệt hoa chi lực, mà có lẽ đây cũng là điểm chung giữa Trương Thuần Nhất và nó, dù sao Trương Thuần Nhất có được nội cảnh địa Trầm Nguyệt hồ.
“Chẳng lẽ có liên quan đến thể chất đặc thù của ta?”
Trong hai mắt tràn đầy tơ máu, đánh giá Thăng Tiên Ngọc trong tay, Trương Thuần Nhất nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Khi cầm viên Thăng Tiên Ngọc này, linh hồn hắn, thân thể hắn đều như đang kêu gào, hiển lộ rõ ràng khát vọng đối với Thăng Tiên Ngọc, hơn nữa cùng loại cảm ứng tâm huyết dâng trào cho hắn biết một khi luyện hóa viên Thăng Tiên Ngọc này hắn sẽ nhận được chỗ tốt lớn.
Thăng Tiên Ngọc siết chặt trong tay, ánh mắt hơi trầm xuống, Trương Thuần Nhất lâm vào trầm tư, cuối cùng hắn lựa chọn tạm thời thu hồi Thăng Tiên Ngọc.
Trong thời gian kế tiếp, Trương Thuần Nhất quan tưởng tồn thần, bồi dưỡng Hồng Vân cùng Lục Nhĩ, cùng Vạn Hoài Khánh tham thảo con đường tu hành, luyện chế đan dược, lúc rảnh rỗi thả câu, ngẫu nhiên chỉ điểm một chút cho đệ tử Trang Nguyên này tu hành, tựa như đã quên Thăng Tiên Ngọc thứ này, thẳng đến lại một đêm trăng tròn xuất hiện.
“Thiếu gia, đều chuẩn bị xong rồi.”
Đi tới trước mặt Trương Thuần Nhất, Trương Trung mở miệng.
Nghe vậy, Trương Thuần Nhất đang ngồi thiền bỗng mở hai mắt ra.
“Mang tất cả bọn họ vào đi.”
Trong đôi mắt đen kịt một mảnh thanh lãnh, Trương Thuần Nhất mở miệng nói.
Nghe vậy, Trương Trung khom người đáp vâng.
Chỉ chốc lát sau mười mấy tên tay chân bị trói chặt, người bịt vải đen trong mắt giống như một chuỗi hồ lô được Trương Trung dẫn vào. Bọn chúng đều là đạo tặc làm loạn ở gần đó, bị Trương Trung ra tay bắt tới, đều là trải qua chọn lựa, có người bình thường, có võ phu, còn có hai người có tư chất tu tiên.
“Ngươi lui xuống đi.”
Đánh giá những đạo tặc này một chút, Trương Thuần Nhất mở miệng lần nữa.
Nghe nói như thế, không có bất kỳ nghi vấn nào, Trương Trung khom người lui xuống, tự phát rời xa Trúc viên.
Sau khi Trương Trung rời đi, nhìn trăng tròn trên trời, đi tới trước chum chứa đầy nước, Trương Thuần Nhất ném Thăng Tiên Ngọc vào.
Ánh trăng đầy vườn hội tụ, mặt nước óng ánh ánh sáng, Trương Thuần Nhất lẳng lặng nhìn một màn này.
Thời gian trôi qua, ánh sáng trên mặt nước càng ngày càng thịnh, Trương Thuần Nhất hiểu rõ cái gọi là Thăng Tiên Thủy đã được sinh ra, chỉ có điều bởi vì quá nhiều nước, lực lượng ẩn chứa trong đó lại không đầy đủ bằng lúc trước Lữ Cừu lấy ra.
“Mặc dù hiệu quả yếu một chút, nhưng dùng để thí nghiệm là đủ rồi.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía một đám tù nhân kia.
Cũng chính vào lúc này, Lục Nhĩ từ bên ngoài Trúc viên đi vào, phía sau nó còn có một đám dã thú đi theo, có thỏ, có sói, có hạc, có ưng, có rắn, chúng nó đều run lẩy bẩy dưới sự uy hiếp của Lục Nhĩ.
“Bảo bọn họ uống hết thứ này.”
Thu hồi Thăng Tiên Ngọc, múc một bát Thăng Tiên Thủy, Trương Thuần Nhất mở miệng.
Nghe vậy, Lục Nhĩ nhếch nhếch miệng, trong lòng hiểu rõ.
Chỉ chốc lát sau, trong Trúc viên yên tĩnh liền vang lên tiếng giãy dụa nức nở cùng tiếng gào thét thống khổ.
Thời gian trôi qua, đợi hết thảy quy về bình tĩnh, cảnh tượng trước mắt Trương Thuần Nhất nhíu mày lại.
Có người còn sống, có người chết, có dã thú còn sống, có dã thú chết, còn có dã thú thành yêu.
Quanh thân từng tia yêu khí bốc lên, một con Hắc Cảnh Hạc thành công hóa yêu, lúc này dã tính trong xương cốt nó bị kích phát, tựa hồ muốn hung hăng, nhưng theo một ánh mắt Lục Nhĩ trừng qua, nó lập tức té xỉu trên mặt đất.
“Người bình thường dùng Thăng Tiên Thủy không có phản ứng gì, người có tư chất tu tiên một khi ăn vào Thăng Tiên Thủy linh hồn sẽ bị kích thích mãnh liệt, linh tính bắn ra, hồn hỏa sắp thành, nếu có thể khống chế là có thể bước vào tiên đạo, nếu khống chế không được cũng chỉ có một con đường chết.”
Nhìn hai tù nhân thần sắc dữ tợn đã không còn tiếng thở, Trương Thuần Nhất trong lòng có suy đoán đại khái, trên thực tế hai tù nhân này chết giống hệt với tiền thân của hắn, đều là bị hồn hỏa thiêu đốt linh hồn mà chết.
“Đây là Thăng Tiên Thủy, cũng là hổ lang dược, người bình thường muốn dùng cái này để Đăng Tiên lộ quả thực là cửu tử nhất sinh, chỉ có người tâm trí kiên nghị hơn nữa có vài phần vận khí mới có một tia khả năng thành công.”
“Đường tắt không dễ đi như vậy, mà dã thú cũng tương tự.”
Vào giờ khắc này, Trương Thuần Nhất đối với tính chất Thăng Tiên Thủy có hiểu biết càng sâu hơn.
“Thăng tiên thủy là hổ lang dược, nhìn như thần dị, nhưng thiếu hụt rất lớn.”
“Dùng nó tu luyện, rèn luyện tinh thần tuy rằng nhìn như không có nguy hiểm gì, nhưng lại là đang làm hao mòn tuổi thọ của mình, đối với người bình thường mà nói như vậy trả giá có lẽ là đáng giá, nhưng đối với ta mà nói lại là gân gà.”
“Ta tu Thái Thượng Long Hổ Quan, căn cơ vững chắc như núi, căn bản không cần phải mượn Thăng Tiên Thủy để đền bù thiếu sót.”
“Ăn vào vô vị, bỏ đi thì tiếc.”
Lông mày càng nhăn chặt, Trương Thuần Nhất thở dài một tiếng.
“Xem ra vẫn phải thử luyện hóa mới được.”
Lần thử nghiệm này, theo kết quả mà nói, mặc dù tương đối thất bại, nhưng trên thực tế Trương Thuần Nhất đã đạt được thứ hắn muốn.
Thông qua lần thử nghiệm này, Trương Thuần Nhất đã liên tục xác nhận bản chất lực lượng của Thăng Tiên Thủy, nó căn bản chính là thông qua Nguyệt Hoa Chi Lực cô đọng kích thích tinh thần, do đó sinh ra thần dị, trợ giúp người bước lên tiên lộ, trợ giúp dã thú hóa yêu.
Ở dưới điều kiện tiên quyết như vậy, nếu trong quá trình luyện hóa vạn nhất xuất hiện nguy hiểm, Trương Thuần Nhất định có nắm chắc mượn Nội Cảnh địa - Trầm Nguyệt hồ cam đoan bản thân an toàn.
Trong lòng đã có quyết định, để Lục Nhĩ xử lý sạch sẽ hiện trường, Trương Thuần Nhất quay người đi vào tĩnh thất.
“Người cầu đạo phải giữ vững tấm lòng lạnh như băng, tiến hành việc tiến bộ dũng mãnh.”
Trong tĩnh thất, hương khí Ninh Thần Hương lặng lẽ tràn ngập, Trương Thuần Nhất lại lấy Thăng Tiên Ngọc ra, lần này hắn không áp chế bản năng của mình nữa.
Mi tâm phát sáng, lực lượng thần hồn phun trào, cùng Thăng Tiên Ngọc giao hòa, một vầng trăng sáng trong sáng ở trong tĩnh thất chậm rãi bay lên, quang hoa chiếu rọi tứ phương.
Từ lúc vừa mới bắt đầu Trương Thuần Nhất đã có dự định luyện hóa Thăng Tiên Ngọc, tất cả những gì làm trước đó chẳng qua là vì có nhiều cam đoan hơn mà thôi, dù sao chỉ dựa vào tâm linh cảm ứng là không cách nào hoàn toàn cam đoan an toàn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Trương Thuần Nhất thiếu dũng khí vốn có.
Trăng sáng treo cao, Trương Thuần Nhất tựa như Nguyệt Trung Tiên, vào lúc này từng tia từng tia hàn ý từ trong thân thể Trương Thuần Nhất tràn ra, phủ lên một tầng sương trắng cho tĩnh thất.
Cùng lúc đó, dị biến bên trong tổ khiếu của Trương Thuần Nhất càng thêm kịch liệt.
Kính Hồ gợn sóng, nước hồ màu trắng bạc cuồn cuộn nổi lên sóng lớn ngập trời, quét sạch tứ phương, giống như có quái vật khổng lồ nào đó muốn thoát ra khỏi đáy hồ.
Rầm rầm, nước hồ quay cuồng, từ không sinh ra có, một bóng đen xuất hiện ở dưới mặt nước, cũng càng lúc càng lớn.
Ý thức quay về hỗn độn, Trương Thuần Nhất mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi đơn độc, nó thẳng vào bầu trời, nối liền với trăng sáng trên trời, giống như nó gánh chịu trăng sáng trên trời.