Ám hương trong phòng luyện đan bay lơ lửng, một lò luyện đan cao bằng nửa người, ba chân hai tai, thân đỉnh Hỗn Nguyên, tính chất như ngọc, màu đỏ như lửa lẳng lặng đứng ở nơi đó, đây là hạ phẩm pháp khí - Xích Hỏa Lô.
“Tổ khiếu là nơi giao nhau giữa hư và thực, cho dù có Nội Cảnh làm vật chịu tải, có sinh mệnh thể ý thức của mình cũng không cách nào tiến vào bên trong, nhưng vật chết như pháp khí thì khác.”
Ánh mắt rơi vào trên người Xích Hỏa lô, ý niệm trong lòng Trương Thuần Nhất chuyển động.
Trăm loại đều có thể thành yêu, pháp khí tự nhiên cũng bao quát trong đó, chỉ bất quá so với sự vật bình thường, độ khó thành yêu của chúng càng lớn hơn mà thôi.
Trong đám Yêu vật, thổ thạch, tử vật vô ý thức như vậy khó thành nhất, chính là thứ khó khăn nhất. Bởi vì chúng không có linh tính, còn độ khó của pháp khí hóa yêu còn cao hơn rất nhiều so với vật chết bình thường. Đây tựa như là một loại cân bằng trong trời đất.
Bất quá có mất có được, pháp khí nếu như có thể thành yêu, thường thường sẽ sinh ra thiên phú không tệ, sinh ra căn cốt siêu việt phàm tục, trong truyền thuyết tại Thái Huyền giới từng có một tôn đạo khí • Ngũ Nhạc chân hình đồ hóa yêu, sinh ra Tiên Cốt, sinh ra tức là Yêu Vương, trăm năm thành tiên mà đi, xưng Hoàng ở trong yêu tộc, có thể nói truyền kỳ.
Dù sao bất kể là Yêu Hoàng hay là Tiên Nhân cảnh đều là cảnh giới mà ngàn vạn sinh linh cầu mà không được, một tôn khí yêu có thể trong trăm năm ngắn ngủi đắc đạo thành tiên quả thực không giống bình thường, có thể lưu danh ở trong sử sách.
Về phần Tiên Khí, từ xưa đến nay chưa bao giờ có ghi chép về Tiên Khí hóa yêu, phảng phất giữa thiên địa tồn tại một đạo gông xiềng vô hình trói buộc bọn chúng.
“Nếu có thể khiến Xích Hỏa lô trực tiếp thành yêu thì thuận tiện hơn nhiều so với việc tìm những yêu vật thuộc yêu thú kia đến phụ trợ luyện đan.”
“Hơn nữa Xích Hỏa lô dù sao cũng là pháp khí, nếu như hóa yêu thành công, sinh ra căn cốt tám bảy phần mười có thể đạt tới trung đẳng, cái này so với ta mù quáng đi tìm yêu vật mạnh hơn nhiều.”
Trong lòng đã có quyết định, thần niệm phun trào, Trương Thuần Nhất thu Xích Hỏa lô vào trong tổ khiếu.
Hô, có sương mù phun trào, nương theo lấy hồng quang chói mắt lóe lên, có đan đỉnh từ thiên ngoại trụy lạc, nện xuyên sương mù xám xịt, cuối cùng rơi vào bên trên đỉnh của Lãm Nguyệt Phong, đó là địa phương gần với trăng sáng trên trời nhất.
Núi non lay động, Trầm Nguyệt hồ nổi lên ba động nhẹ nhẹ, ánh trăng đại thịnh, như nước sông ngược dòng hội tụ ở đỉnh núi, dần dần đem Xích Hỏa Lô bao vây, không bao lâu đã như có thêm một vầng trăng sáng xuất hiện ở trên Lãm Nguyệt phong.
Viên mãn vô khuyết, quang hoa như nước, chỉ có ngẫu nhiên có chút ảm đạm, mơ hồ có thể từ đó nhìn thấy bóng dáng một lò đan.
Thần hình ngưng tụ, nhìn lên vầng trăng sáng trên Lãm Nguyệt Phong, thần niệm Trương Thuần Nhất khẽ động.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng thần dị của Lãm Nguyệt phong đang không ngừng cọ rửa Xích Hỏa lô, dưới sự tẩy rửa của cỗ lực lượng này, bên trong Xích Hỏa lô có một chút linh tính yếu ớt đang nảy sinh.
Nếu như tất cả thuận lợi, cỗ linh tính này thành công lớn mạnh, như vậy Xích Hỏa Lô sẽ hóa yêu, chỉ là trong lúc này còn cần một khoảng thời gian, đương nhiên, cũng có khả năng nửa đường chết yểu, hóa yêu thất bại.
“Nguyệt Hoa hoặc là nói Thái Âm chi lực quả nhiên huyền diệu.”
“Vô luận là kiếp trước hay là Thái Huyền giới hiện tại, trong rất nhiều kinh điển đều rất truy phủng lực lượng Thái Âm tinh, xem ra cũng không phải là không có nguyên do, chẳng qua loại lực lượng này nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng chân chính có thể chạm đến lại ít càng thêm ít.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, xác nhận trạng thái Xích Hỏa lô, ý thức của Trương Thuần Nhất rời khỏi tổ khiếu.
······
Thời gian trôi qua, nhoáng một cái lại qua một tháng.
Bên ngoài Trúc viên, một dòng linh tuyền trong suốt từ lòng đất tuôn ra, phân thành hai dòng. Một dòng tưới lên Tử Điện Trúc trong rừng trúc, một dòng đổ vào Thanh Táo linh quả thụ trong linh điền.
Dưới tán cây, đang nằm tĩnh lặng trên một nhánh cây, Hồng Vân đang phun nạp linh vụ bát phương, yêu khí quanh thân chậm rãi bốc lên. Chỉ có điều đáng tiếc là cho đến ngày nay, nó vẫn không thể đột phá giới hạn tu vi 300 năm, vào thời khắc này căn cốt hạ đẳng hiển lộ ưu khuyết cực kỳ rõ ràng.
Mà ở trong luyện khí thất cách đó không xa, Lục Nhĩ đang rèn luyện một khối hàn thiết.
Mỗi một quyền của hắn đánh xuống, khí huyết quanh thân đều lưu chuyển, tựa như dòng suối nhỏ chảy xiết, mơ hồ có thể nghe được tiếng vang rào rào. Theo thời gian trôi qua, những khí huyết này chậm rãi cọ rửa mỗi một ngóc ngách trên thân thể Lục Nhĩ, tẩy đi tạp chất, hóa thành tinh khiết.
Đây là Bách Luyện Chân Thân, trong quá trình luyện khí Lục Nhĩ có lĩnh ngộ mới, dưới sự dẫn dắt của Trương Thuần Nhất, mượn đạo thuật Thần Cơ Diễn Võ, lấy lực lượng Bách Luyện Pháp Chủng làm hạch tâm, Lục Nhĩ sáng tạo ra loại võ pháp này.
Là võ đạo cùng tiên đạo chân chính giao hội, mượn cái này có thể lớn mạnh khí huyết bản thân, cũng có thể đúc thành yêu thân mạnh mẽ, tựa như luyện khí rèn luyện yêu thân.
Ông, một khắc nào đó, quang hoa chói mắt nở rộ ở trong phòng luyện khí.
Hắn đưa ngón tay ra, vê khối hàn thiết to bằng hạt gạo kia, nở rộ quang hoa sáng ngời, nhe răng trợn mắt. Trên mặt Lục Nhĩ lộ ra nụ cười không thể che giấu được. Đây là thập luyện hàn thiết.
Sau khi sáng tạo ra Bách Luyện Chân Thân, lại xác minh lại Luyện Khí, cuối cùng Lục Nhĩ cũng tiến thêm một bước nắm giữ lực lượng của Bách Luyện Pháp Chủng, thành công hoàn thành Thập Luyện để áp dụng lên tinh luyện hàn thiết.
Ôi, nội tâm xao động, Lục Nhĩ muốn không nhịn được mang theo thập luyện hàn thiết đi khoe khoang một phen. Nhưng mà ngay khi chuẩn bị bước ra khỏi luyện khí thất thì nó cực lực trông về phía xa. Nó không biết nghĩ tới điều gì, lại thu hồi một chân vừa bước ra kia.
Ôi, cầm lấy một khối hàn thiết khoáng thạch, Lục Nhĩ lại nện từng quyền một lên, dùng cái này để phát tiết nội tâm xao động.
Mà giờ khắc này, yêu khí tự nhiên của hắn bốc cháy hừng hực như lửa, nghiễm nhiên đã đạt đến bốn trăm bốn mươi năm.
Trong Trúc viên, Trương Thuần Nhất đang vừa giảng giải nghi hoặc cho Trang Nguyên, vừa thả câu.
Một tháng qua, cuộc sống của hắn trôi qua rất bình tĩnh, rất thư sướng.
Dựa theo tính toán ban đầu, hắn muốn đè ép tu vi của Lục Nhĩ một chút, bởi vì dưới sự trợ giúp của Tụy Yêu Đan, Lục Nhĩ tiến bộ quá nhanh, ngược lại hắn tu luyện quan tưởng chậm một chút, đi bộ hợp lý, có thể phòng ngừa một ít chuyện không tốt phát sinh.
Nhưng nội cảnh Lãm Nguyệt phong xuất hiện đã cải biến tình huống này, thần hồn lực lột xác phẩm chất để cho lực áp chế của một đôi yêu vật Trương Thuần Nhất tăng cường rất lớn, dưới tình huống như vậy, trong thời gian ngắn hắn căn bản không cần lo lắng Lục Nhĩ cắn trả.
Vì vậy dưới sự cho phép của hắn, Lục Nhĩ trước sau luyện hóa hai viên Tụy Yêu Đan ẩn chứa tu vi 37 năm và 40 năm, một thân tu vi trực tiếp đạt đến 410 năm.
Mà ở dưới nó phản hồi, thần hồn của Trương Thuần Nhất cũng tiến một bước lớn mạnh, phách thứ ba tẩy luyện đã sắp hoàn thành, không bao lâu nữa có thể hướng phách thứ tư trùng kích.
“Thiên địa có đạo, đạo có lưu ngân, tiên đạo cũng vì vậy mà đến.”
“Mà ban đầu Trận Đạo càng là một loại mô phỏng đối với đạo ngân, ngươi muốn tu Trận Đạo, đối với chuyện này sẽ đặc biệt lưu tâm.”
Nhìn Trang Nguyên đang cụp mắt lắng nghe, Trương Thuần Nhất cẩn thận giảng giải.
Đối với trận đạo, Trương Thuần Nhất trên thực tế cũng không am hiểu, chỉ có thể dẫn đạo từ trên vĩ mô, từ căn nguyên cho Trang Nguyên nhất định, những thứ khác trước mắt phải dựa vào chính Trang Nguyên.
Cũng may Trang Nguyên có thiên phú không tệ, sau khi được Trương Thuần Nhất dẫn đạo nhập môn, triển lộ ra lực lĩnh ngộ không giống bình thường đối với trận đạo.