Chương 134: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Không Thể cùng Không Muốn.

Phiên bản dịch 7764 chữ

Tuyết lớn phủ kín núi, trên Long Hổ Sơn vẫn có xuân ý quanh quẩn, có vài phần khí tức thế ngoại đào nguyên, thời gian nhoáng một cái lại đã qua một tháng.

Phía dưới Trúc viên, một hang đá bí ẩn lặng yên bị mở ra, đây là kết quả Lục Nhĩ và Hồng Vân đồng loạt ra tay.

Linh tuyền róc rách, linh cơ mờ ảo tràn ngập, ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn bằng đá, mi tâm tỏa sáng, Trương Thuần Nhất đang quan tưởng tồn thần.

Mà ở phía trước hắn là một khối thạch bích cao lớn ước chừng trăm mét, phía trên khắc rõ một hình giao long chi ảnh thần hình đều có.

Tổ khiếu vang lên một tiếng long ngâm nặng nề, một con giao long chui ra từ trong sương mù xám, lân giáp của nó trắng bệch, hơn phân nửa đã tróc ra, lộ ra huyết nhục hư thối, trong con ngươi màu ố vàng tràn đầy oán độc, không có chút uy nghiêm của rồng.

“Giao Phục Đồ, Giao Long chỉ là biểu tượng, oán hận mới là căn nguyên.”

Thần hình ngưng tụ, nhìn con giao long thối rữa này, Trương Thuần Nhất nhíu mày.

Trải qua một đoạn thời gian tìm hiểu, hắn rốt cục chạm đến căn nguyên của Giao Phục Đồ, nhưng trong đó có đồ vật lại làm cho hắn nhíu mày, bởi vì đạo truyền thừa này căn nguyên là hận ý trường tồn bất diệt.

Người có thất tình lục dục, loại đồ vật này thường thường là dễ xúc động tâm linh nhất, vì vậy liền có tu tiên giả coi đây là căn cơ khai sáng ra đủ loại quan tưởng pháp, như ái tình, như lục dục đều ở trong đó.

Loại quan niệm này bởi vì dễ xúc động tâm linh nhất, cho nên một khi nhập môn, tiến cảnh thường thường rất nhanh, dùng một ngày ngàn dặm để hình dung cũng không đủ, nhưng kiếm tẩu thiên phong rốt cục cũng không phải chính đồ, chung quy khó có kết thúc tốt đẹp.

Tu tiên giả tu luyện loại quan tưởng pháp này thường thường sẽ bị thất tình lục dục mê hoặc, hóa sinh chấp niệm, ở trong hồng trần trầm luân, lại khó tránh thoát, mấu chốt nhất chính là loại tu tiên giả này ít có người có thể thành tựu Âm Thần.

“Đối với ta, tác dụng tham khảo của môn quan tưởng pháp này cũng không lớn, nhưng dùng để làm đá mài đao thì vẫn có thể.”

Nhìn giao long hư thối không ngừng phát ra hận ý, ánh mắt Trương Thuần Nhất khẽ nhúc nhích.

Sau khi có được Giao Phục Đồ, Trương Thuần Nhất vốn là muốn dùng để tham khảo, dù sao truyền thừa Thái Thượng Long Hổ Quan này cũng liên quan đến quan tưởng long ý, nhưng khiến hắn không ngờ chính là môn quan tưởng nguyên thủy này lấy Giao Long chi hình chỉ là biểu tượng, hận ý mới là căn nguyên.

“Thế gian như lò lửa, Tiên đạo không phải đường bằng phẳng, trăm nan ngàn khó, như mãnh hổ cản đường, tiềm long tại uyên cần phải dùng đại nghị lực, đại trí tuệ, đại thủ đoạn để hàng phục.”

Quan tưởng long hổ, hóa vạn kiếp thành long hổ, tiếng nói bên tai vang vọng, Trương Thuần Nhất vươn bàn tay của mình ra.

Có ý niệm kiên cố như thần thiết, nặng như núi cao gia trì, bàn tay không lớn lại có thể triển lộ già thiên chi thế, Trương Thuần Nhất một tay nắm chặt giao long thối rữa vào trong tay, tựa như bóp một con rệp.

Rống, rồng ngâm không ngừng, hận ý trong mắt hóa thành thực chất chảy xuôi ra, giao long thối rữa liều mạng giãy dụa.

“Lòng ta bất động, không biết làm sao.”

Lực lượng vô hình trong lòng bàn tay bắn ra, tiếng gầm gừ của giao long thối rữa lập tức im bặt, trực tiếp nổ thành một đám sương đen.

Lần lượt quan tưởng Giao Phục Đồ, lần lượt bóp nát Giao Long, mượn nhờ hận ý trường tồn của nó, Trương Thuần Nhất lần lượt rèn luyện thần hồn của mình. Theo thời gian trôi qua, thần hồn của Trương Thuần Nhất dần dần nhiễm lên một tầng khí tức bất động như sơn.

Ngày tháng bình tĩnh trôi qua, mượn Giao Phục Đồ ma luyện thần hồn, cùng Lục Nhĩ đồng tham luyện khí chi đạo, đào móc tiềm lực Nội Cảnh địa, nghiên cứu Thái Thượng Đan Kinh, Trương Thuần Nhất sắp xếp thời gian rất chặt chẽ.

Mà trong quá trình này, Trương Thuần Nhất thỉnh thoảng cũng sẽ dành ra chút thời gian dạy bảo hai vị đệ tử của Long Hổ Sơn một chút, trong đó lấy Trang Nguyên làm chủ, dù sao hắn đã bước lên tiên lộ.

Thảo đường, sắc mặt ửng đỏ, Trang Nguyên đang giảng giải bí quyết quan tưởng cho Bạch Chỉ Ngưng, đối mặt với thỉnh giáo của Bạch Chỉ Ngưng, hắn không khỏi có chút xấu hổ.

Mà Bạch Chỉ Ngưng dù đeo mặt nạ cũng hết sức chuyên chú nghe, không có chút cảm thấy hướng một đứa trẻ tám tuổi thỉnh giáo có cái gì mất mặt.

Đi vào thảo đường, nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Chỉ Ngưng, vẻ mặt Trương Thuần Nhất khẽ động.

Thiên phú của Bạch Chỉ Ngưng tuy kém hơn Trang Nguyên, nhưng nghị lực không tầm thường, cũng coi như là một hạt giống tu đạo, nhưng thù hận trong lòng đã ăn sâu vào tiềm thức của nàng, khó có thể trói buộc, thế cho nên chậm chạp không thể bước vào cánh cửa kia.

Nhìn thấy Trương Thuần Nhất vừa đi đến, Trang Nguyên cùng Bạch Chỉ Ngưng lập tức ngồi xuống.

“Hôm nay chúng ta giảng một chút vì sao tu hành.”

Thu hồi ánh mắt, Trương Thuần Nhất tạm thời sửa đổi nội dung bài giảng.

“Bạch Chỉ Ngưng, tạm thời ngươi ở lại một chút.”

Giảng xong một tiết học, nhìn hai người chuẩn bị rời đi, Trương Thuần Nhất mở miệng.

Nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch Chỉ Ngưng nhanh chóng dừng bước lại.

“Vì sao ngươi lại tu hành?”

Đợi Trang Nguyên đi rồi, nhìn Bạch Chỉ Ngưng khí tức u ám, Trương Thuần Nhất mới mở miệng.

Nghe vậy, trầm mặc một hồi, Bạch Chỉ ngưng phun ra hai chữ, báo thù.

Nghe được đáp án này Trương Thuần Nhất cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Có thể buông xuống sao?”

Ánh mắt nhìn chăm chú vào Bạch Chỉ Ngưng, Trương Thuần Nhất lại mở miệng.

Nghe vậy, Bạch Chỉ ngưng lại, trầm mặc, yên lặng rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Trương Thuần Nhất.

“Là không thể hay là không muốn?”

Lực lượng thần hồn khuấy động, lời nói của Trương Thuần Nhất lại có thêm một tia lực lượng, như lôi đình nổ vang bên tai Bạch Chỉ Ngưng.

Nghe vậy, ánh mắt Bạch Chỉ Ngưng vốn rời rạc lập tức hiện lên vẻ kiên định.

“Đệ tử không thể, cũng là không muốn.”

Thổ lộ tiếng lòng, Bạch Chỉ Ngưng biểu đạt thái độ của mình.

Với tư cách là nhị đệ tử của Long Hổ Sơn hôm nay, tuy rằng danh phận là đệ tử ngoại môn, nhưng Bạch Chỉ Ngưng vẫn như cũ có thể xin tiến vào Tàng Thư Các, ngoại trừ những truyền thừa chân chính kia, những đạo kinh còn lại nàng đều có thể xem.

Sau khi tu luyện Quan Tưởng Pháp khó có tiến thêm, nàng cũng từng muốn tìm được đáp án ở trong những Đạo Kinh này, mà thông qua nghiên cứu, nàng cũng mơ hồ ý thức được vấn đề của bản thân, chỉ là nàng không muốn buông xuống, đây là ước nguyện ban đầu của nàng, nếu như cái này cũng cần buông xuống, như vậy tu tiên chính là tu cái gì a?

Nhìn Bạch Chỉ Ngưng như vậy, trong lòng Trương Thuần Nhất đã có quyết định.

“Không sợ con đường này che kín bụi gai, có nguy hiểm trầm luân cũng không muốn buông xuống?”

Sắc mặt nghiêm nghị, Trương Thuần Nhất lại hỏi một câu.

Nghe vậy, Bạch Chỉ Ngưng không chút do dự gật đầu nhẹ.

“Như vậy đi theo ta, hy vọng ngươi về sau sẽ không hối hận.”

Nói xong, Trương Thuần Nhất đi ra ngoài.

Nghe nói như thế, nhìn bóng lưng Trương Thuần Nhất vừa rời đi, Bạch Chỉ Ngưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên vui vẻ, nếu như nàng không đoán sai mà nói, nàng hẳn là có khả năng bước lên tiên lộ.

Hang đá dưới lòng đất, Bạch Chỉ Ngưng đi theo sau Trương Thuần Nhất đến nơi này.

“Bức tranh này tên là Giao Phục Đồ, là Quan Tưởng Đồ nguyên thủy nhất, lấy hận ý làm căn cơ, nếu như trong lòng ngươi hận ý khó tiêu, như vậy có lẽ có thể mượn nhờ nó tìm được một con đường thuộc về mình.”

Đứng trước Giao Phục Đồ, đưa lưng về phía Bạch Chỉ Ngưng, Trương Thuần Nhất mới mở miệng.

Nghe vậy, ánh mắt rơi vào trên vách đá, Bạch Chỉ mơ hồ thấy được một con giao long toàn thân tái nhợt, trong mắt đầy xảo trá cùng oán độc đang cười với nàng.

Nhưng không hiểu sao, nàng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết chưa từng có, nàng nhìn thấy mình trong mắt giao long này, nàng và nó là đồng loại.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!