Chương 142: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Dạy ta làm việc?

Phiên bản dịch 7577 chữ

Lục Oánh Sơn, một ngọn núi nhỏ có linh mạch nhị phẩm, vốn là tộc địa của Lâm gia, một gia tộc tu tiên địa phương. Nhưng theo chiến tranh bùng nổ, Lâm gia bị diệt, nơi này liền hoang phế xuống, hiện nay nơi này bị Lục Xà bộ lạc trong dã dân chiếm cứ.

Giữa rừng núi, mây mù nhàn nhạt tràn ngập, từng bóng người mặc giáp đen yên lặng tiến lên, tới gần Lục Oánh sơn.

Thông qua khảo vấn, Trương Thuần Nhất đã có một hiểu biết tương đối tỉ mỉ đối với Lục Xà bộ lạc.

Lục Xà bộ lạc là chi nhánh của dã dân Hắc Xà đại bộ lạc, thời kì toàn thịnh có được hơn vạn nhân khẩu, cũng là một bộ lạc tương đối cường đại, nhưng Lục Xà bộ lạc ở trên chiến trường Thiên Môn quan bị thương nặng, tổn thất nặng nề, chỉ còn lại hơn hai ngàn người, ngay cả Tế Linh mà bọn họ cung phụng cũng bị thương không nhẹ.

Dưới tình huống như vậy, Lục Xà bộ lạc rời khỏi Thiên Môn quan, đi tới một vùng huyện thành Bình An, xem như tu sinh dưỡng tức, mà bởi vì Tế Linh cần tế phẩm khôi phục thương thế, cho nên một vị Tế Ti mang theo một đội trăm người đi ra săn bắn, chuẩn bị tế phẩm thích hợp cho Tế Linh, chỉ có điều bọn họ bất hạnh đụng phải Trương Thuần Nhất.

Ở sau khi hiểu biết những tình huống này, lại lợi dụng Huyết Mâu Ưng tra xét tình huống đại khái của Lục Xà bộ một phen, hai hai đối chiếu, xác nhận tính chân thật của tình báo, Trương Thuần Nhất rất nhanh đã quyết định xuống tay đối với Lục Xà bộ lạc, một là hắn muốn hiểu biết thêm tin tức về tế tự chi đạo mới sinh ra này, hai là Lục Xà Tế Linh bị thương, bản thân đã là một con mồi không tệ.

Tế linh của Lục Xà bộ lạc là một con xà yêu có tu vi sáu trăm năm, nguyên hình là một con Hắc Mi Cẩm Xà. Số lượng yêu vật như vậy trên thực tế cũng không nhiều, phần lớn là ở trong một số hiểm địa, không thích hợp săn bắn.

Huống chi con xà yêu này còn bị thương không nhẹ, ở tình huống như vậy, có được Xích Yên cùng Lục Nhĩ, Trương Thuần Nhất có đầy đủ nắm chắc đem xà yêu này đánh chết.

Sáng sớm, sương mù tan đi chưa tan, chính là thời điểm tinh thần người ta mệt mỏi nhất.

Lục Oánh Sơn cũng không lớn, hơn nữa điều kiện trên núi cũng có hạn, cho nên phần lớn người của Lục Xà bộ lạc vẫn sinh hoạt ở chân núi.

Mà ngay tại thời điểm không ít người còn đắm chìm trong mộng đẹp, mặt đất nổ vang, tựa như điềm báo địa long xoay người, một chi hắc giáp tinh kỵ xé rách sương mù mà đến.

Từ trong giấc mộng bừng tỉnh, mơ hồ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, một ít dã dân dũng mãnh lập tức cầm vũ khí, chuẩn bị phản kích, mà đúng lúc này một tiếng vượn gầm như sấm nổ vang, không ai bì nổi bộc phát bá đạo, rất nhiều dã dân lập tức đầu óc choáng váng, mà nghênh đón bọn họ tiếp theo chính là đao phong lạnh như băng cùng với chiến mã giẫm đạp.

Có Lục Nhĩ làm mũi đao, lại thêm hai trăm hắc giáp không ai bì nổi, không có bất kỳ địch nhân nào có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ, cho dù là dũng sĩ cũng căn bản không ngăn được một thương Lục Nhĩ.

Cưỡi trên chiến mã, quanh thân quanh quẩn một tầng mây khói màu đỏ, Trương Thuần Nhất lẳng lặng nhìn một màn này.

Hai ngàn dã dân cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như để cho chính hắn ra tay, muốn diệt sát toàn bộ cũng cần tốn hao công phu không nhỏ, dù sao giết người cũng cần hao phí pháp lực và tinh thần, hơn nữa dã dân phổ biến tương đối cường hãn, càng không cần phải nói còn có dũng sĩ nắm giữ dị lực.

Nhưng sau khi có Hắc Giáp Kỵ, những chuyện này đơn giản hơn rất nhiều, hắn chỉ cần chuyên tâm đối phó con yêu vật trên núi là được.

Trong đôi mắt đen kịt của Trương Thuần Nhất có một tia thanh ý đang chảy xuôi. Hắn vừa nhìn thấy rõ ràng trên đỉnh ngọn Lục Oánh sơn có một cỗ yêu khí cường đại đang chậm rãi khôi phục. Mà theo đó còn có từng đạo yêu khí nhỏ yếu hơn, càng thêm quái dị hiển hiện. Trương Thuần Nhất cũng hiểu được đó là dũng sĩ dã dân thủ hộ trên ngọn Lục Oánh sơn.

“Giết người phải phóng hỏa.”

Đưa tay, Thất Cầm Huyền Hỏa Phiến nắm trong tay, từng quả cầu lửa màu đỏ hiện lên bên người Trương Thuần Nhất.

Mặt quạt vung lên, quả cầu lửa hóa thân thành ưng tướng, mang theo dáng vẻ linh động không thể tưởng tượng nổi, bay vào Lục Oánh sơn, chuẩn xác vồ giết về phía dũng sĩ dã dân, giống như hùng ưng chân chính bay lượn trên bầu trời, săn giết con mồi, đây chính là huyền diệu của thượng phẩm pháp chủng · Viêm Linh.

Đáng tiếc duy nhất là những Viêm Linh này đều do Trương Thuần Nhất lợi dụng Huyết Mâu Ưng bình thường chuyển hóa thành, cũng không phải là yêu thú chân chính, bằng không còn càng thêm hung lệ.

A, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong núi, đối mặt với Viêm Linh vồ tới, dũng sĩ bình thường căn bản không có chút sức phản kháng nào, mà rất nhanh cả ngọn núi xanh óng ánh đã bị ngọn lửa đốt cháy.

“Còn không ra sao? Xem ra thật sự bị thương không nhẹ a.”

Lẳng lặng nhìn một màn này, Trương Thuần Nhất cũng không vội vã xông lên núi, dù sao trên núi cũng là địa bàn của Lục Xà bộ lạc, ít nhiều vẫn phải cẩn thận một chút.

Cùng lúc đó, trên đỉnh Lục Oánh sơn, một con Hắc Mi Cẩm Xà dài chừng hai mươi mét, bụng bị thủng một lỗ lớn, đang xao động bất an lắc lắc thân hình. Mà cách đó không xa, một lão tế ti tóc trắng xoá đang quỳ gối ở nơi đó.

“Lục thần, tín đồ thành kính nhất của ngài đang bị người khác giết hại, xin ngài hãy ban xuống sự thương hại của ngài, cứu vớt tín đồ của ngài.”

Quỳ rạp xuống đất, Đại Tế Ti của Lục Xà bộ lạc đau khổ cầu khẩn.

Nghe nói như thế, nhìn ánh lửa không ngừng lan tràn đến từ dưới núi, Hắc Mi Cẩm Xà càng thêm xao động, nó đã nhận ra khí tức nguy hiểm.

“Lục Thần.”

Nhìn Hắc Mi Cẩm Xà đang thờ ơ, Đại Tế Ti chỉ có thể không ngừng cầu khẩn.

Tế ti là cây cầu nối giữa yêu vật và dã dân, tất cả lực lượng của hắn đều đến từ yêu vật, không có lực lượng yêu vật ban cho, bản thân hắn cũng không có bất cứ lực lượng phi phàm nào.

Tê, nghe Đại Tế Ti một lần lại một lần cầu khẩn, Hắc Mi Cẩm Xà càng ngày càng bực bội.

Trong đôi mắt phiếm lục toát ra sát ý lạnh như băng, dưới ánh mắt không dám tin của Đại Tế Ti, Hắc Mi Cẩm Xà há miệng nuốt hắn xuống. Toàn bộ thế giới lập tức an tĩnh, chẳng qua chỉ là một nô bộc mà thôi, cũng dám dạy nó làm việc.

Trong mắt hiện lên từng đạo quang mang suy tư, thu liễm khí tức, cưỡng ép tạm thời lấp đầy miệng vết thương, thu nhỏ hình thể lại, chỉ còn lại có kích thước bằng chiếc đũa, thân ảnh Hắc Mi Cẩm Xà trượt vào trong bóng tối.

Mất đi Lục Xà bộ lạc, quả thật khiến nó khá đau lòng, nhưng chỉ cần bản thân nó không chết, tiêu phí một ít thời gian, lại có thể một lần nữa sáng tạo ra một Lục Xà bộ lạc mới, đến lúc đó nó vẫn là Tế Linh cao quý như cũ.

“Muốn chạy trốn?”

Chân núi, nhìn cỗ yêu khí đột nhiên ảm đạm, gần như biến mất kia, Trương Thuần Nhất khẽ động ánh mắt, hắn thật đúng là không ngờ con xà yêu này lại nhát gan như vậy.

“Lục Nhĩ, tìm cho ra con Xà yêu kia đi.”

Thần niệm khẽ động, Trương Thuần Nhất lập tức hạ lệnh, lúc này dưới chân núi tuy vẫn còn tiếp tục giết chóc, nhưng đã là tình huống nghiêng về một bên, đại bộ phận dã dân dũng mãnh đều đã bị đánh chết.

Nhận mệnh lệnh của Trương Thuần Nhất, ánh mắt hắn đỏ lên, nhảy lên một khối núi đá cao lớn. Lục Nhĩ nhìn về phía Lục Oánh Sơn.

Trong cơ thể mỗi dũng sĩ Lục Xà bộ lạc đều chảy xuôi yêu huyết Hắc Mi Cẩm Xà, mặc dù rất mỏng manh, nhưng ngọn nguồn đúng là Hắc Mi Cẩm Xà.

Nếu như khoảng cách xa, những Yêu huyết mỏng manh này lại trải qua chuyển hóa tự nhiên không có tác dụng gì, nhưng trong khoảng cách gần như vậy, cũng đủ Lục Nhĩ lấy đó làm chỗ dựa, thôi động lực lượng Huyết Liệp Pháp Chủng, khóa chặt tung tích Hắc Mi Cẩm Xà.

Một khắc nào đó, khóa chặt khí tức yếu ớt kia, ánh mắt sáng ngời, thần lực thiết thai cung ở trong tay hiện lên, Lục Nhĩ chậm rãi kéo dây cung.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!