Hô, gió gào thét, mây mù phun trào, thân hình Hồng Vân vừa tan vỡ đã bắt đầu một lần nữa hội tụ.
Một lần nữa ngưng tụ yêu thể, trước tiên rời xa Thanh Bối Hùng, nhìn khuôn mặt dữ tợn của nó, cảm nhận được đau đớn truyền đến từ trên thân, trong đôi mắt nhỏ của Hồng Vân có sợ hãi đang lan tràn.
Trong nháy mắt vừa rồi, nếu như không phải bởi vì chủng tộc đặc thù của nó, chính là mây mù hóa thành yêu, nếu không chỉ sợ nó đã bị cái tát vừa rồi đánh chết, bất quá coi như vậy nó vẫn như cũ nhận lấy thương thế không nhỏ, dù sao một chưởng vừa rồi kia của Thanh Bối Hùng ngưng tụ đại lượng yêu lực.
Rống, ngửa mặt lên trời gào thét, gào vỡ gió tuyết, nhìn xem Hồng Vân đã một lần nữa ngưng tụ yêu khu, có càng mạnh khí tức tại Thanh Bối Hùng trên người bốc lên, muốn đem Hồng Vân sinh sinh xé nát.
Cảm nhận được ác ý kinh người như vậy, Hồng Vân trước tiên theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhìn đến Trương Thuần Nhất đang đứng ở nơi xa, lẳng lặng đánh giá nơi này, nó lại không dám, so với Thanh Bối Hùng, nó càng e ngại Trương Thuần Nhất hơn.
Ồ, học Thanh Bối Hùng phát ra một tiếng rít gào, tăng thêm can đảm cho mình, nhìn Thanh Bối Hùng lần nữa điên cuồng tập kích đến, Hồng Vân lựa chọn kích phát lực lượng pháp chủng - Phong Nhận.
Hu hu hu, sức gió hội tụ, hóa thành lưỡi dao cắt vào không khí, một lưỡi dao gió dài chừng ba thước, hình dạng như loan nguyệt gào thét lao về phía con Thanh Bối Hùng kia.
Nhìn một màn như vậy, trên mặt gấu tràn đầy dữ tợn, Thanh Bối Hùng bước chân không ngừng, cả người nhiễm lên một vòng thanh quang mông lung.
Bành, âm thanh leng keng vang lên, như chém sắt thép, tình huống ngoài dự liệu đã xảy ra, một đạo phong nhận do Hồng Vân chém ra kia ngoại trừ làm động tác của Thanh Bối Hùng trì trệ một chút, cũng không mang đến cho Thanh Bối Hùng một tia tổn thương.
“Yêu thuật loại phòng ngự? So với lực lượng, trên thực tế nó càng am hiểu phòng ngự hơn sao?”
Xa xa, nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Thanh Bối Hùng cũng không phải là yêu vật lợi hại gì, căn cốt của nó phần lớn là mạt đẳng và hạ đẳng, ít có ngoại lệ, thuộc tính của nó cũng vô cùng thiên môn, là lực tướng, ngoại trừ da dày thịt béo cùng một thân đại lực ra cũng không có chỗ nào xuất sắc, pháp chủng có được trên cơ bản đều là hạ phẩm pháp chủng · Hùng Lực, có thể nói cơ bản là nó sẽ hoàn toàn bị Hồng Vân khắc chế, cũng chính bởi vì như thế Trương Thuần Nhất mới để cho Hồng Vân một mình đối phó nó, chỉ là con Thanh Bối Hùng trước mắt này ngoại trừ pháp chủng · Hùng Lực ra, rõ ràng còn có được viên pháp chủng thứ hai.
“Đây là loại pháp chủng nào, dường như chưa từng gặp qua, nhưng mà như vậy cũng không thể thay đổi thế cục.”
Tuy xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng Trương Thuần Nhất cũng không lo lắng cho Hồng Vân, mà lúc này chiến đấu trong sân lại xảy ra biến hóa.
Cứng rắn chống đỡ phong nhận, bị ép dừng bước, nhìn đối thủ ở phía xa, thân thể ngồi xổm, bàn chân phát lực, giẫm nát mặt đất, Thanh Bối Hùng tựa như một quả đạn pháo đánh về phía Hồng Vân.
Gió tanh đập vào mặt, vong hồn bay lên, Hồng Vân theo bản năng dẫn động sức gió, cất cao thân hình.
Nhắm mắt chờ chết, Hồng Vân chờ đợi đau đớn lần nữa, nhưng thật lâu chưa đến, chờ đến khi nó mở mắt ra lần nữa mới phát hiện mình đã tránh thoát công kích của Thanh Bối Hùng.
Rống, nhìn Hồng Vân đang trôi nổi giữa không trung, Thanh Bối Hùng phẫn nộ gầm thét, nhặt lên một tảng đá to bằng đầu người bên cạnh hung hăng ném về phía trên đó, nhưng lại dễ dàng bị Hồng Vân tránh thoát.
Kinh hoảng một hồi, hắn dần bình tĩnh lại, nhìn con Thanh Bối Hùng đang đứng trên mặt đất, rồi lại nhìn mình một chút, Hồng Vân đột nhiên cảm thấy con gấu này cũng không đáng sợ như vậy.
Một lần nữa chém ra một đạo Phong Nhận, lại bị Thanh Bối Hùng đập nát, Hồng Vân chủ động hạ thấp thân hình, sau đó trong nháy mắt khi Thanh Bối Hùng nhảy lên lại kéo lên lần nữa.
Thử qua thử lại mấy lần, xác nhận Thanh Bối Hùng thật sự không đánh trúng được mình, Hồng Vân vui vẻ nở nụ cười, nó biết mình đã tìm được phương pháp trí thắng.
Từng đạo phong nhận hạ xuống, Hồng Vân không ngừng công kích Thanh Bối Hùng, mà Thanh Bối Hùng ngoại trừ dùng đá vụn cùng cây cối công kích ra, căn bản không làm gì được Hồng Vân đang bay trên không trung, cục diện lập tức phát sinh biến hóa vi diệu.
Trong con ngươi màu máu có hung quang ẩn tàng, sau khi triền đấu một phen, biết mình căn bản không làm gì được con Vân Vụ yêu biết bay này. Thanh Bối hùng đưa mắt nhìn về phía Trương Thuần Nhất ở nơi xa.
Nó không biết Vân Vụ yêu nhát gan, hèn mọn bỉ ổi trên bầu trời kia cùng nhân loại nhỏ yếu này có quan hệ gì, nhưng hai người xác thực là một bọn, đã không làm gì được Vân Vụ yêu, như vậy liền lấy nhân loại này trút giận, nếu như Vân Vụ yêu kia bởi vậy lộ ra sơ hở, kết quả kia tự nhiên càng tốt, ở trong núi rừng sống qua tuế nguyệt dài dằng dặc, từ một dã thú biến thành yêu thú, Thanh Bối Hùng cũng không thiếu khuyết trí tuệ, cũng có kinh nghiệm săn bắn lão luyện.
Cả người tràn ngập ánh sáng màu xanh mông lung, cứng rắn chống đỡ phong nhận do Hồng Vân phát ra, không quan tâm đến tổn thương mà húc vỡ cây cối ven đường, cuốn lên một mảng gió tuyết, Thanh Bối Hùng hướng về phía Trương Thuần Nhất phát động tập kích.
Trên không trung, nhìn một màn như vậy, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, hiểu rõ ý định của Thanh Bối Hùng, Hồng Vân chợt bạo nộ, bảo hộ Trương Thuần Nhất đây là tín niệm khắc sâu trong linh hồn nó, nó tuy rằng e ngại Trương Thuần Nhất nhưng đồng dạng cũng là muốn tới gần Trương Thuần Nhất, hy vọng có thể được Trương Thuần Nhất tán thành, nó tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Trương Thuần Nhất.
Màu đỏ ửng lan tràn, giống như một đám mây máu, yêu lực khuấy động, sức mạnh của pháp chủng - Hô Phong và pháp chủng - Phong Nhận đồng thời bị Hồng Vân dẫn động.
Tiếng gió rít vang lên không dứt bên tai, cuồng phong hội tụ bên người Hồng Vân, bên trong có từng tia kim tuyến du tẩu, ẩn giấu mũi nhọn sắc bén.
Hóa gió thành đao, hai pháp chủng cộng hưởng, từng lưỡi Phong Nhận to bằng lòng bàn tay, hình tựa bán nguyệt, tràn ngập ánh sáng vàng xanh ngưng tụ bên cạnh Hồng Vân.
“Ồ.” (Chết cho ta)
Hưu hưu hưu, phong nhận cắt chém không khí, phát ra tiếng kêu chói tai, hàng trăm hàng ngàn lưỡi gió màu vàng xen lẫn kim sắc đồng thời chém về phía Thanh Bối Hùng.
Phía sau lưng hắn chợt lạnh lẽo, trong nháy mắt này Thanh Bối hùng ngửi được khí tức của tử vong, tựa như bản năng cuộn mình lại thành một quả cầu, hào quang mờ ảo lan tỏa nhấc phòng ngự lên tới cao nhất.
Ầm ầm, từng gốc tùng đổ xuống, đất đá bắn tung tóe, khu vực chỗ Thanh Bối hùng đứng hoàn toàn bị tuyết bay bao phủ, chỉ để lại một tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng.
Phù, gió nhẹ thổi qua, tuyết lại rơi xuống, lộ ra đầy đất bừa bộn. Trong phạm vi mấy chục bước đều là gỗ vụn, đá vụn, ngay cả mặt đất cũng gồ ghề, không có vật phẩm gì còn tốt. Mà ở trung tâm còn có một cỗ thi thể bị máu tươi nhuộm dần, huyết nhục mơ hồ, rất nhiều nơi còn lộ ra xương trắng hếu.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra một tia kinh hỉ, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, Hồng Vân cùng nhau vận dụng pháp chủng · Hô Phong và pháp chủng · Phong Nhận, đem lực lượng của hai pháp chủng kết hợp hữu hiệu với nhau, tạo thành một loại pháp thuật càng mạnh hơn.
“Đây đã là một loại pháp quyết ban đầu, sau này hoàn thiện một chút, uy lực có lẽ còn có thể lớn hơn, ngươi thật đúng là cho ta một kinh hỉ a, Hồng Vân!”
Đưa tay, Trương Thuần Nhất tiếp được đám Hồng Vân lung lay bay tới, một kích vừa rồi đã tiêu hao hết lực lượng của nó.
Đối với pháp chủng · Hô Phong và pháp chủng khác liên động, trước đó Trương Thuần Nhất cũng từng dẫn dắt Hồng Vân, nhưng cũng không có xâm nhập, dù sao so sánh mà nói cái này có chút siêu cương, không nghĩ tới ở thời khắc nguy cấp vừa rồi, Hồng Vân thế mà phát huy vượt xa bình thường, trực tiếp dùng ra.
Nghe vậy, Hồng Vân lộ ra một biểu cảm thẹn thùng.
Thu Hồng Vân đã hao hết lực lượng vào Nội Cảnh địa dưỡng sức, Trương Thuần Nhất đi về phía Thanh Bối hùng.
Nhìn nó đã máu thịt be bét, rất nhiều nơi lộ ra xương trắng, tựa như gặp lăng trì chi hình, Trương Thuần Nhất khẽ nhíu mày.
“Dứt khoát một chiêu này gọi là thiên đao vạn quả đi.”
Chứng kiến Thanh Bối Hùng thê thảm, Trương Thuần Nhất đặt cho đạo pháp thuật Hồng Vân vừa mới luyện ra một cái tên, dùng Quái cốt phong kết hợp với phong nhận, chém người có khác gì hành hình đâu.
Thu thi thể Thanh Bối hùng vào tổ khiếu, che lấp tất cả vết máu, thân hình Trương Thuần Nhất lần nữa biến mất trong rừng.