“Ngươi sắp chết rồi.”
Nhìn Bạch Chỉ Ngưng đang khom mình hành lễ, Trương Thuần Nhất mở miệng.
Lại đã qua mấy năm, tu vi của Bạch Chỉ Ngưng không chút đình trệ nào, ngược lại chính là càng tiến thêm một bước, trước mắt đã đạt tới tu vi khóa bảy phách, nhưng nàng vốn chỉ ba mươi tuổi lại có bề ngoài già nua không phù hợp, trên thực tế thọ nguyên của nàng đã khô kiệt, gần kề cái chết.
Nghe nói như thế, thần sắc Bạch Chỉ Ngưng dưới mặt nạ vẫn bình tĩnh, ánh mắt không có bất kỳ dao động nào, đối với chuyện này, chính nàng rõ rõ ràng ràng, nhưng nàng cũng chưa từng hối hận, đây là lựa chọn của chính nàng.