Kim Dương thành, phủ thành chủ, bầu không khí áp lực đến cực hạn, ngay cả người hầu phụ trách quét dọn cũng không dám dùng sức vung chổi trong tay, sợ làm bị thương con kiến trên mặt đất.
“Đại nhân, Trương gia những ngày qua hết thảy như thường, cũng không có phản ứng đặc thù gì.”
Cúi đầu rũ mắt xuống, Xuân Ngô Tử mở miệng.
Cách đó không xa, Triệu Huyền Anh mặc một bộ trường bào màu xanh đang ngồi ở đó, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt tràn đầy tơ máu. Đầu hắn vốn chỉ có mấy sợi tóc trắng nay đã hoàn toàn trắng bệch, mặc dù ánh mặt trời vẫn đang chiếu lên người hắn, nhưng vẫn như cũ không thể xua đi một chút tối tăm trên đó được.