Yêu khí trong sơn động phun trào như thủy triều, xen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đi vào chỗ sâu nhất trong huyệt động, Trương Thuần Nhất vừa thấy được con Viên Hùng kia, nó nửa tựa ở trên vách đá, phần bụng bị mở ra một cái lỗ lớn, trên lông tóc trắng đen xen kẽ phần lớn là vết máu, khí tức hung lệ.
Mà ở bên phải, một cô gái cao chừng một mét năm, mặc váy ngắn do da thú vân hổ làm thành, búi tóc nhỏ, vẻ mặt tái nhợt, đã rơi vào hôn mê.
Rống, trong con ngươi đen kịt phản chiếu thân ảnh Trương Thuần Nhất, trong cổ họng Viên Hùng phát ra một tiếng gầm nhẹ, có bức thiết, có lo lắng, nhưng không có sát ý.
Áp lực khổng lồ đè ở trong lòng, phát giác được cảm xúc của Viên Hùng biến hóa, ánh mắt rơi vào trên thân ảnh té xỉu kia, Trương Thuần Nhất dừng bước.
“Ngươi muốn ta cứu nàng?”
Nhìn Viên Hùng, Trương Thuần Nhất thử câu thông với nó. Phần lớn Yêu vật đều có được trí tuệ không tệ, còn Yêu vật bị nhân loại luyện hóa thì càng như vậy. Dù nó không thể nói tiếng người nhưng chưa chắc không thể câu thông.
Nghe vậy, Viên Hùng vội vàng gật đầu.
Nhận được đáp án khẳng định, Trương Thuần Nhất lại lần nữa đưa ánh mắt rơi vào trên người cô gái kia.
Trên thân nàng có nhiều vết cháy đen, trên cổ và cánh tay còn có rất nhiều bong bóng nhỏ, thương thế phần lớn hẳn là bị lôi đình nổ ra.
Nghĩ như vậy, Trương Thuần Nhất lấy ra Ngọc Tham Hoàn bình thường vẫn dùng khi luyện võ ra.
Ngọc Tham Hoàn là đan dược lấy nhân sâm già làm nguyên liệu chính luyện chế thành, mặc dù chỉ là phàm dược, nhưng rất giỏi bổ ích khí huyết, vừa vặn có thể giúp người bị trọng thương tiếp tục giữ một tia sinh cơ.
Đương nhiên, chỉ dựa vào Ngọc Tham Hoàn là không cứu sống được Tiếu Thiên Du, dù sao Ngọc Tham Hoàn không phải thần đan diệu dược, dùng ít thì như muối bỏ biển, dùng nhiều lại sẽ thành vật lấy mạng Tiếu Thiên Du.
Nhìn thấy Trương Thuần Nhất lấy ra đan bình, Viên Hùng ánh mắt sáng lên, ở trong ấn tượng của nó đan dược đều là thứ tốt.
Nhưng xuất phát từ cẩn thận, Viên Hùng cũng không có để cho Trương Thuần Nhất trực tiếp cho Tiếu Thiên Du ăn đan dược, mà là tự mình nhận lấy bình thuốc.
Đặt bình thuốc ở lòng bàn tay phải, đầu ngón tay trái sắc bén điểm nhẹ, bình thuốc lập tức vỡ vụn, mười hai viên đan dược tròn vo màu nâu lặng yên hiện lên.
Cẩn thận từng li từng tí cầm lên một viên, đầu tiên là Viên Hùng đưa đến chóp mũi ngửi một chút, sau đó lại đút một viên vào trong miệng.
Miệng chép chép một cái, tuy rằng cảm giác hương vị bình thường, nhưng tâm của Viên Hùng lại yên ổn lại, tuy rằng nó không biết viên đan dược này có thể trị tốt cho Tiếu Thiên Du hay không, nhưng có thể khẳng định là không có độc.
Đưa cánh tay ra cẩn thận ôm lấy Tiếu Thiên Du, Viên Hùng muốn đút đan dược cho Tiêu Thiên Du, trên khuôn mặt dữ tợn có một vệt ôn nhu không che giấu được.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trương Thuần Nhất trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, quan hệ giữa người tu tiên và yêu vật trên thực tế là tương đối khẩn trương, người tu tiên có thể làm được một bước này cũng không nhiều, có lẽ đây cũng là một trong những đặc thù của truyền thừa hạch tâm Thú Vương Tông.
“Chờ một chút, dựa vào đan dược là không cứu được nàng.”
Trong lòng cảm thán một chút, Trương Thuần Nhất mới mở miệng, cùng lúc đó thân ảnh Hồng Vân xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Phát giác được Hồng Vân xuất hiện, thần sắc Viên Hùng lập tức biến đổi, thân thể đang nằm đột nhiên ngồi thẳng dậy, thả xuống mảng lớn bóng ma, đem Trương Thuần Nhất hoàn toàn bao phủ.
Rống, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ có tính uy hiếp, yêu khí trên người bốc lên, có từng tia điện mang lập loè, trong nháy mắt này Viên Hùng tựa hồ muốn nhắm người mà phệ.
Bị sát cơ lành lạnh bao phủ, như có gai ở sau lưng, thân thể làm ra phản ứng theo bản năng, nhưng ánh mắt Trương Thuần Nhất vẫn bình tĩnh như trước.
Cảm nhận được nguy hiểm, thân thể của Hồng Vân nhanh chóng bị màu đỏ ửng lan tràn, dẫn tới cuồng phong gào thét, cùng con Viên Hùng gian nan giằng co, tuy rằng trong lòng khiếp đảm, nhưng chung quy chưa lui về phía sau một bước.
“Nó có thể cứu nàng.”
Trước trấn an Hồng Vân một chút, để nó thu liễm lực lượng, sau đó đón ánh mắt nguy hiểm của con gấu, Trương Thuần Nhất mở miệng.
Lặng lẽ giằng co, dường như cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Trương Thuần Nhất. Tuy rằng con Viên Hùng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng đề phòng, nhưng cũng chậm rãi thu liễm sát cơ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trương Thuần Nhất thở phào nhẹ nhõm. Hắn có thể lý giải được sự mẫn cảm của con gấu lúc này. Bản thân nó bị trọng thương, chủ nhân của nó lại rơi vào hôn mê. Nếu như nó lộ ra sơ hở, để cho kẻ nào tập kích giết chết chủ nhân của nó, như vậy nó cũng sẽ chết theo, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.
“Ngươi có thể cảm thụ cỗ lực lượng này một chút, sau đó lại làm ra quyết định.”
Nhìn Viên Hùng khôi phục bình tĩnh, Trương Thuần Nhất lại mở miệng.
Cùng lúc đó đạt được chỉ thị của Trương Thuần Nhất, Hồng Vân câu thông pháp chủng hô phong, phóng thích ra một tia gió xuân tản về phía đối diện.
Cảm nhận được yêu lực dao động, con gấu cảnh giác nhìn đám yêu vân, cũng may luồng yêu lực này không mạnh quá giới hạn chịu đựng được của nó.
Lúc trước ở nháy mắt Trương Thuần Nhất và Hồng Vân bước vào hang động, nó sở dĩ chưa lập tức phát động tập kích, chính là vì nó ngửi được hương vị con người, biết Trương Thuần Nhất một là một vị tu tiên giả Nhân tộc.
Dưới tình huống như vậy có khả năng cứu sống chủ nhân của nó nhất chính là nhân loại tu tiên giả. Xuất phát từ lo lắng như vậy nó mới thả Trương Thuần Nhất vào. Nó đã không có biện pháp khác. Sau đó Trương Thuần Nhất chủ động thu hồi yêu vật, hành động của nó càng khiến nó thả lỏng rất nhiều.
Nhưng cho dù là như vậy, ở lúc Hồng Vân xuất hiện lần nữa nó vẫn cảm nhận được bản năng uy hiếp.
Tuy rằng đã trọng thương, nhưng Viên Hùng vẫn không để Hồng Vân tu vi không đến hai trăm năm vào trong mắt, sở dĩ nó sẽ trở nên mẫn cảm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Tiêu Thiên Du bây giờ thực sự quá yếu ớt.
Hô, ở trong ánh mắt cảnh giác của con gấu, gió nhẹ màu xanh lục chậm rãi thổi đến.
Gió nhẹ đập vào mặt, mát lạnh, tràn ngập sinh cơ mùa xuân, cảm nhận được thương thế của bản thân biến hóa, ánh mắt Viên Hùng sáng lên, chỉ tiếc lực lượng này quá mức yếu ớt, hiệu quả đối với nó không lớn.
Đương nhiên, đó cũng không phải do lực lượng Xuân phong yếu, mà là tu vi Hồng Vân quá yếu.
Tự mình thể nghiệm hiệu quả của gió xuân, ánh mắt Viên Hùng nhìn về phía Hồng Vân lập tức nhu hòa hơn không ít.
Sau đó sau khi do dự một chút, nó lại đặt Tiếu Thiên Du đang hôn mê xuống đất, mở bàn tay ra, đưa đan dược tới trước mặt Trương Thuần Nhất.
Đối diện với Viên Hùng, Trương Thuần Nhất hiểu được suy nghĩ của nó, chậm rãi bước về phía trước một bước, mà trong quá trình này Viên Hùng vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Nhận lấy mười một viên Ngọc Tham Hoàn còn lại, Trương Thuần Nhất chậm rãi đi tới trước mặt Tiếu Thiên Du, Hồng Vân theo sát phía sau.
m thanh tí tách, tí tách vang lên, con Viên Hùng chẳng biết từ lúc nào đã lê thân thể trọng thương đứng lên.
Nó cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, dù vết thương trên người lần nữa vỡ ra, chảy ra yêu huyết nóng bỏng cũng không lay động, trầm mặc như núi, bình tĩnh mà nguy hiểm.
Thần sắc bất động, Trương Thuần Nhất đút ba viên Ngọc Tham Hoàn vào trong miệng Tiếu Thiên Du, hắn hiểu được tuy rằng Viên Hùng đã có tín nhiệm sơ bộ đối với bọn họ, nhưng cũng đã làm xong chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ.
Chỉ cần hắn và Hồng Vân có bất kỳ động tác uy hiếp nào, ngọn núi lửa trầm mặc của Viên Hùng sẽ bộc phát, trước khi Ấn Toái Hồn Phi phát động một kích trí mạng, mang theo hắn và Hồng Vân cùng chết.
Trong lòng cũng không có ý nghĩ đánh cược một lần, sau khi cho Tiếu Thiên Du ăn đan dược, Trương Thuần Nhất để Hồng Vân toàn lực thúc giục gió xuân.
Ngọc Tham Hoàn bổ ích khí huyết, là đan dược phụ trợ luyện võ, dược tính cương mãnh, đối với người sắp chết mà nói xem như hổ lang chi dược, nhưng lại có thể cưỡng ép kéo dài một hơi.
Mà xuân phong thiện đánh thức sinh cơ, nhuận vật vô thanh, vừa vặn cùng Ngọc Tham Hoàn hình thành một cái bổ sung.
Đan dược và yêu thuật cùng tác dụng, theo thời gian trôi qua, trên mặt Tiếu Thiên Du tái nhợt dần dần có một vệt hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cũng không như có như không.
Phát giác được biến hóa như vậy, Trương Thuần Nhất hiểu rõ mạng của người này là được bảo vệ.