Tiên Lai khách điếm, biệt viện, Trương Thuần Nhất đang luyện chữ, Trương Trung báo cáo thu hoạch của mình cho Trương Thuần Nhất.
“Thiếu gia, tin tức về quỷ vật ở Lão Vương trang kia cũng không lưu truyền nhiều ở bên ngoài, chỉ biết là trước đó có một vị tán tu nhận treo thưởng đi vào, sau đó không thấy đi ra nữa.”
Cúi đầu, Trương Trung đem tình báo mình thu thập được nói ra.
Trước đó hắn tách khỏi Trương Thuần Nhất, một mặt là để kết thúc công việc, mặt khác là để tiện thu thập càng nhiều tình báo.
Tình báo của chính phủ quả thật chính xác nhất, nhưng tình báo trên phố cũng chưa chắc không còn gì khác.
Nghe nói như thế, Trương Thuần Nhất từ chối cho ý kiến.
Nhìn thoáng qua thần sắc của Trương Thuần Nhất, Trương Trung nói một chuyện có thể khiến Trương Thuần Nhất hứng thú.
“Trân Thú Các tối nay tổ chức một buổi đấu giá trân thú, nghe nói sẽ có mấy con dị thú tới đấu giá.”
Nghe nói như thế, đầu bút lông dừng lại, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra vài phần hứng thú.
Cái gọi là dị thú chính là chỉ dã thú không giống bình thường, lấy nhận thức của Trương Thuần Nhất kiếp trước đến xem chính là một ít cá thể phát sinh đột biến gen.
Tu tiên giả mượn Yêu tu tiên, mà Yêu vật dùng Yêu thú thành Yêu là nhiều nhất. Dù sao Yêu loại vốn cũng có linh tính khả quan, xác suất thành Yêu so với Tử vật còn lớn hơn nhiều.
Dưới tình huống như vậy một ít thú loại trân quý tự nhiên được mọi người săn đuổi, thậm chí rất nhiều người đều lấy nuôi một con trân thú làm vinh dự, ganh đua so sánh với nhau thành phong trào, bất quá loại người này phần lớn là một ít phú thương quyền quý trong phàm nhân, người tu tiên trên thực tế cũng không nhiều, bởi vì coi như trân thú quý giá nữa cũng chỉ là dã thú, chứ không phải là yêu thú.
Nhưng có đôi khi người tu tiên cũng sẽ thử nuôi nấng một hai con dị thú, bởi vì tu tiên giới từng xuất hiện mấy con dị thú sau khi hóa yêu vô cùng lợi hại.
“Đây là danh sách đấu giá, thiếu gia.”
Nhìn thấy Trương Thuần Nhất quả nhiên cảm thấy hứng thú, Trương Trung lấy từ trong ngực ra một danh sách mạ vàng.
Trân Thú Các là một thương hội lấy thu thập, bán đấu giá kỳ trân dị thú làm nghiệp vụ trung tâm, nghe đồn có bối cảnh Thú Vương Tông, sản nghiệp trải rộng khắp Đại Ly vương triều.
Dưới tình huống bình thường vì duy trì lực hấp dẫn của buổi đấu giá, Trân Thú Các sẽ không đưa ra danh sách cụ thể trước khi chính thức đấu giá diễn ra, cùng lắm chỉ thả ra một ít tin tức nửa thật nửa gỉa để kích thích tò mò mà thôi.
Bất quá Trương Trung dù sao cũng là một võ giả luyện kình, muốn từ Trân Thú các của huyện Trường Hà lấy được một phần danh sách bán đấu giá vẫn có thể làm được.
Tiếp nhận danh sách, nhìn mấy bức họa cùng phần ghi chép tin tức đi kèm, ở một khắc nào đó, ánh mắt Trương Thuần Nhất dừng lại.
“Lôi Công Tướng, ánh mắt lại linh động tựa như yêu, có chút ý tứ.”
Nhìn thấy bức tranh sặc sỡ sống động như thật kia, Trương Thuần Nhất cảm nhận được một cỗ kiệt ngạo đập vào mặt.
“Nói cho Trân Thú các, ta muốn con dị thú này.”
Đầu ngón tay dừng lại ở một tờ kia, Trương Thuần Nhất mở miệng.
Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi dừng lại, Trương Trung thấp giọng đáp ứng.
Chỉ thấy trên một tờ danh sách kia vẽ một con khỉ lông trắng, hai tay rất dài, tay rũ xuống đất, nhe răng trợn mắt, Thiên Lôi diện, lại sinh có dị tướng, mi tâm mọc ra hai vết thịt ở thái dương, phân nhánh giống như vết sẹo lâu năm, lại giống như sừng hươu, mà sau đầu mọc ra sáu lỗ tai.
“Vâng, thiếu gia.”
Thu hồi ánh mắt, Trương Trung ghi tạc tin tức về dị thú này vào trong lòng.
Mặc dù nói con dị thú này là do người gửi bán, dưới tình huống bình thường chỉ có thông qua đấu giá hội cạnh tranh mới có thể đạt được con dị thú này, nhưng ngoài quy củ chắc chắn sẽ có một ít đặc quyền tồn tại, mà Trương Thuần Nhất vừa vặn xem như một người có đặc quyền.
“Đúng rồi, vị đại sư huynh kia của ta có tình huống gì không?”
Tâm động, Trương Thuần Nhất dứt khoát buông bút xuống.
Nghe nói như thế, Trương Trung lắc đầu.
“Cũng không có, Nhiếp Trường Lượng và Dược Vương Bang của hắn trong khoảng thời gian này đều rất bình tĩnh, trước sau như một.”
Biết quan hệ giữa Nhiếp Trường Lượng và Trường Thanh quan, hơn nữa trước đó có chuyện võ phu Triệu Sơn muốn xuống núi mật báo, trên thực tế Trương Trung vẫn luôn chú ý đến Nhiếp Trường Lượng, sau khi vào thành càng cố ý điều tra một chút, nhưng cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Nghe vậy, Trương Thuần Nhất hơi nhíu mày.
“Không có dị thường? Đây chính là dị thường lớn nhất.”
“Tuy rằng cái chết của Trường Thanh Tử bởi vì ta phong tỏa tin tức mà truyền ra chậm một chút, nhưng huyện nha bọn họ đã dám trực tiếp phát Trừ Yêu Lệnh cho Trường Thanh Quan, vậy đã nói lên bọn họ đã biết Trường Thanh Tử chết rồi, dưới tình huống như vậy, bọn họ bởi vì bận tâm đến Bình Dương Trương gia nên không dám trực tiếp động đến ta, nhưng Nhiếp Trường Lượng và Dược Vương Bang của hắn lại dựa vào cái gì?”
Lời nói trầm thấp, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra một tia cười lạnh.
Dược Vương Bang chiếm cứ bảy thành sinh ý dược liệu của huyện Trường Hà, đây là một khoản tài phú kinh người, mà Dược Vương Bang sở dĩ có thể làm đến một bước này, ngoại trừ thủ đoạn bản thân hơn người ra, càng quan trọng hơn vẫn là có Trường Thanh Quan làm chỗ dựa cho hắn, hiện tại Trường Thanh Quan ở trong mắt người ngoài đã sụp đổ, Dược Vương Bang dựa vào cái gì còn có thể chiếm cứ lợi ích lớn như vậy? Những người khác sao có thể không đỏ mắt?
Phải biết rằng tu tiên là một chuyện cực kỳ tiêu hao tài phú, tu tiên giả tầng dưới chót càng dây dưa sâu đậm với phàm tục, đối mặt Dược Vương Bang một khối thịt béo như vậy, hai nhà Bạch Du, thậm chí là huyện nha lại làm sao có khả năng không động tâm chút nào?
Trực tiếp động thủ với Trường Thanh quan bọn họ còn cần bận tâm thân phận của Trương Thuần Nhất, nhưng đối mặt Dược Vương giúp bọn họ lại không có băn khoăn như vậy.
Nghe được Trương Thuần Nhất nói lời này, thần sắc Trương Trung khẽ biến.
“Thiếu gia, là ta sơ sót, ta lập tức đi thăm dò.”
Sắc mặt âm trầm một phần, Trương Trung muốn lui ra ngoài, nhưng Trương Thuần Nhất khoát tay áo, ngăn cản hắn.
“Trừ Nhiếp Trường Lượng ra, ngươi tra cho ta một đạo nhân tên là Mã Đồ, đặc biệt là yêu thú mà họ Mã hắn luyện hóa.”
“So với Nhiếp Trường Lượng, người này quan trọng hơn một chút.”
Nói xong, nhớ tới những tin tức buổi sáng nghe được, ý niệm trong lòng Trương Thuần Nhất khẽ động.
Nếu quả thật giống như hắn nghĩ, một Nhiếp Trường Lượng thật sự không tính là cái gì, cho dù sau lưng hắn có chút mờ ám cũng không sao, lấy lực đè người là được.
Nghe nói như thế, Trương Trung Trung mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức gật đầu đáp ứng.
Mà sau khi Trương Trung rời đi, Trương Thuần Nhất nhấc bút viết xuống bốn chữ Thiên Lôi và Long Mã.
Hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơi, Trương Thuần Nhất lại viết xuống một chữ võ, nét chữ cứng cáp.
Thời gian trôi qua, buổi tối, mưa nhỏ lất phất, trên tóc mang theo giọt nước, Trương Trung vội vã đi vào biệt viện.
“Thiếu gia, con dị thú kia không thấy đâu.”
Đi tới trước mặt Trương Thuần Nhất, khuôn mặt vàng như nến của Trương Trung tràn đầy hổ thẹn.
“Không thấy đâu nữa?”
Nghe nói như thế, Trương Thuần Nhất cảm thấy ngoài ý muốn.
“Con dị thú kia là một người chuyên diễn xiếc khỉ chuẩn bị đưa đi Trân Thú các bán đấu giá, dựa theo ước định, người diễn xiếc khỉ sẽ ở buổi chiều đưa dị thú qua, nhưng chậm chạp chưa đến.”
“Sau đó ta cùng người Trân Thú các đi đến nhà người diễn xiếc khỉ kia, lại phát hiện một nhà năm người kia toàn bộ bị người đánh chết, mà dị thú cũng biến mất không thấy.”
Cúi đầu, Trương Trung đưa ra thêm một lời giải thích.
Nghe đến đó, trong lòng Trương Thuần Nhất ngược lại dâng lên một chút hứng thú.
“Mưu tài hại mệnh?”
Nhìn Trương Trung, Trương Thuần Nhất thử đưa ra một phỏng đoán.
Nghe vậy, trầm mặc một hồi, Trương Trung lắc đầu.
“Tài vật trong nhà tên kia cũng không bị mất đi, không giống như là mưu tài hại mệnh, mà lại trong chuyện này chỉ có con dị thú kia biến mất.”
“Căn cứ dấu vết trên thi thể để xem, người động thủ là một luyện lực võ phu, giỏi dùng thông tí quyền, tối thiểu cũng có trình độ lô hỏa thuần thanh, hơn nữa hắn hẳn là thiên phú dị bẩm, trời sinh thần lực, bằng không không có khả năng bằng vào khí huyết đem lồng ngực người diễn xiếc khỉ kia oanh ra một cái lỗ trống.”
Thấp giọng kể ra, Trương Trung nói ra một ít phỏng đoán của mình.
Nghe đến đó, hứng thú trong lòng Trương Thuần Nhất càng thêm nồng đậm.
“Đi, dẫn ta đi xem một chút.”
Nói xong, đánh thức đám Hồng Vân vừa mới luyện hóa xong Tụy Yêu Đan, Trương Thuần Nhất đi ra ngoài.
Trương Trung vội vàng theo sát phía sau.