Chương 40: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Đã từng là yêu thú.

Phiên bản dịch 8595 chữ

Sáng sớm, sương mù đặc biệt nồng đậm, phủ thêm một tầng sa y nhàn nhạt cho toàn bộ huyện Trường Hà.

Đại môn thành nam, hai cánh cửa màu đỏ son đóng chặt, người làm ăn sớm đã ở ngoài cửa thành xếp hàng.

Cót két, theo đó là âm thanh rợn người truyền ra, cửa thành từ từ mở ra.

Huyện Trường Hà cũng không lớn, chỉ có hai cửa thành ở hai hướng nam bắc, trong đó cửa bắc thông hướng bến tàu, tương đối phồn hoa, mà cửa nam thì cùng đường bộ tiếp giáp, đi ra không xa chính là hoang dã, tương đối mà nói liền quạnh quẽ không ít.

Theo cửa thành mở ra, tiếng huyên náo lập tức vang lên, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng vịt gào, tiếng heo kêu, chẳng qua tổng thể mà nói vẫn là người vào thành nhiều, người ra khỏi thành ít.

Trong bóng tối, một đôi mắt tản ra nhàn nhạt thanh ý lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa thành.

Ở một khắc nào đó, phát hiện khí tức quen thuộc nào đó, trong đôi mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia sáng.

“Quả nhiên vẫn là đến.”

Khóa chặt một chiếc xe ngựa từ bên trong thành chạy nhanh ra, Trương Thuần Nhất nhẹ giọng nỉ non.

Đầu ngón tay buông ra, một sợi lông khỉ màu trắng nhuốm máu theo gió tiêu tán, mà cùng lúc đó, thân ảnh Trương Thuần Nhất cũng biến mất không thấy gì nữa.

Không vội vã động thủ, cưỡi Hồng Vân ở trên trời theo đuôi, Trương Thuần Nhất chăm chú đi theo phía sau chiếc xe ngựa kia, bảo đảm nó không thoát khỏi tầm mắt của mình.

Huyện Trường Hà ban đêm khóa cửa thành không cho phép ra vào, nếu như không có thủ đoạn phi thiên muốn tự do ra vào huyện thành mà không kinh động binh lính trông coi là không quá thực tế.

Sau khi xác định kẻ giết chết một nhà năm người kia lại chính là con bạch viên bọn hắn nuôi bấy lâu, Trương Thuần Nhất liền hiểu được con bạch viên này tuy rằng còn chưa phải là yêu thú chân chính, nhưng lại có được trí tuệ không hề tầm thường.

Mà huyện Trường Hà là địa bàn của nhân loại, làm một ngoại tộc, bạch viên nếu thật sự có được trí thông minh, nó hẳn sẽ nghĩ cách mau chóng rời khỏi huyện thành.

Sau khi làm ra suy đoán như vậy, Trương Thuần Nhất để Hồng Vân thuận thế thúc đẩy sương mù phun trào, để huyện Trường Hà hôm nay bị sương mù dày đặc bao phủ, sáng tạo điều kiện tiện lợi cho bạch viên trốn đi, sau đó ở cửa nam thành ôm cây đợi thỏ.

So với cửa bắc đi thông bến tàu, cửa nam thành đi thông sơn dã mới là lựa chọn có khả năng nhất của bạch viên kia, bởi vì làm linh trưởng, bạch viên đối với sơn dã tất nhiên càng thêm quen thuộc, ngược lại đối với sông lớn xa lạ thì có sợ hãi tự nhiên.

Xe ngựa một đường đi về phía trước, dần dần lệch khỏi trục đường chính, càng đi càng vắng vẻ, mắt thấy phía trước đã sắp không có đường.

Vèo, tiếng gió gào thét, một vệt phong nhận hình trăng lưỡi liềm từ trên trời giáng xuống, chém thẳng đến mã phu điều khiển xe ngựa kia.

Phát giác được nguy hiểm, tuy mắt thường không nhìn thấy, nhưng trong nháy mắt này, mã phu vẫn biểu hiện ra linh mẫn không tầm thường. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, gã nhảy xuống xe ngựa, tránh thoát đao gió.

Nhưng xe ngựa không có vận khí tốt như vậy, lấy vị trí mã phu ngồi trước đó làm ranh giới, xe ngựa trực tiếp bị phong nhận một phân thành hai.

Ngựa mất đi dây cương, vui vẻ chạy như điên, thân xe mất đi cân bằng, trực tiếp ngã xuống mặt đất, hai bóng người từ trong xe lăn ra, vẫn không nhúc nhích, không có tiếng động, một cái trong đó còn bị lột mất áo khoác.

Cùng lúc đó, sau khi vị mã phu tìm được đường sống trong chỗ chết kia rơi xuống đất, thân hình ổn định quay cuồng một cái, sau đó không quay đầu lại, không chút dừng lại chạy về phía rừng rậm cách đó không xa, tốc độ cực nhanh, linh hoạt như viên hầu.

Nhưng mà vừa lúc đó từng đạo phong nhận rơi xuống, chặn lại con đường phía trước của hắn.

Trong lúc đao gió gào thét, áo choàng màu đen cực rộng rãi của xa phu bị cắt phá, lộ ra hình dáng của hắn, hắn cũng không phải xa phu thật sự, mà là vượn trắng.

Xa phu chân chính và cả chủ tử của hắn đã sớm chết chung rồi, bạch viên giả mạo thân phận xa phu, lái xe từ trong huyện Trường Hà chạy ra.

Ôi, dừng bước lại, hiểu rõ mình vô lực đào thoát, quay đầu, nhìn Trương Thuần Nhất đang hạ thân hình xuống, bạch viên phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Cùng lúc đó, hai chân nó tách ra, hai tay nắm chặt, tự nhiên mà bày ra một cái quyền giá.

Đứng thẳng, thân hình tương tự Trương Thuần Nhất, lông tóc dài mà trắng theo gió di động, khuôn mặt dữ tợn, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lạnh như băng, sáu cái lỗ tai có chút run run, nó đã làm xong chuẩn bị chém giết.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong đôi mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia sáng kỳ dị, Bạch Viên trước mắt không thể nghi ngờ đã luyện võ công đến mức lô hỏa thuần thanh.

Mà theo tiếp tục dò xét, Trương Thuần Nhất liếc mắt một cái, dị sắc càng ngày càng nồng đậm.

Trên người con bạch viên này có một tầng yêu khí âm u lạnh lẽo, nhưng mà vệt yêu khí này lại có vẻ rất mờ nhạt, nếu như không phải cố ý quan sát, cho dù là tu tiên giả cũng khó có thể phát hiện ra.

Mấu chốt nhất chính là luồng yêu khí này cũng không phải từ bên ngoài đến, mà là từ trong cơ thể bạch viên tự nhiên phát ra.

“Đã từng là yêu, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà mất đi pháp lực thần thông, một lần nữa thoái hóa thành dã thú, thật đúng là hiếm thấy a.”

Cẩn thận đánh giá, trên mặt Trương Thuần Nhất thanh tú lộ ra một tia sợ hãi thán phục.

Yêu vật muốn một lần nữa biến thành dã thú trên lý luận rất đơn giản, chỉ cần toái đi Yêu cốt là được. Nhưng Yêu cốt là gốc rễ của Yêu vật, một khi nát, Yêu vật cách cái chết cũng không xa, có thể may mắn sống sót là trong vạn người không có một.

“Nhưng điều này cũng có thể giải thích vì sao trí tuệ của bạch viên lại có thể cao gần với con người như vậy. Yêu cốt đã vỡ nát, bạch viên đã mất đi pháp lực thần thông, không còn là yêu vật chân chính nữa, nhưng chung quy nó vẫn để lại yêu thể bị hao tổn cùng yêu hồn vỡ vụn, có được trí tuệ vượt xa dã thú, hơn nữa loại bạch viên này vốn chính là từ lúc sinh ra đã thông nhân tính.”

Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu sâu cạn của đối phương.

Oa, bị Trương Thuần Nhất đánh giá như vậy, lửa giận trong lòng bạch viên bị nhen nhóm.

Không tìm được sơ hở rõ ràng, nhưng Bạch Viên không chờ đợi nữa, trong lòng nổi giận, tăng thêm vài phần ác khí, bước chân đạp mạnh như mũi tên rời cung, dẫn tới tiếng gió gào thét, Bạch Viên một quyền hung hăng đánh tới Trương Thuần Nhất.

Đùng đùng, xương cốt nổ vang tựa như sấm sét, tổng cộng mười ba tiếng, Thông Bối Quyền tuy rằng chỉ là một môn quyền pháp tầm thường, nhưng bạch viên lại luyện nó đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, hóa mục nát thành thần kỳ.

Khí huyết phun trào, như lò lửa thiêu đốt xung quanh, bạch viên đánh xuống một quyền, quấy động khí lưu xung quanh, hình thành một luồng lực lượng mạnh mẽ ép người ta không thở nổi.

Đối mặt một kích như vậy, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn ít có, năm ngón tay của Trương Thuần Nhất bóp thành quyền, kình lực phun trào, đồng dạng một quyền đánh ra, mang theo tiếng như hổ gầm.

So với quyền pháp Bạch Viên chỉ đơn thuần bạo liệt, trong quyền pháp của Trương Thuần Nhất có thêm một mảng bá đạo.

Oanh, hai quyền chạm vào nhau, sóng khí phập phồng, gió táp ép xuống cỏ cứng.

Cọt kẹt... t... X cốt cách đang rên rỉ, xuất phát từ ham muốn của bản thân, Trương Thuần Nhất lấy võ học thuần túy cùng bạch viên va chạm một chiêu, nhưng chỉ một chiêu này đã khiến gân cốt Trương Thuần Nhất phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng.

Trương Thuần Nhất đã Hoán Huyết hai lần, cũng đã luyện ra kình lực, mà bản thân Hóa Long Kình càng am hiểu phòng thủ, nhưng cho dù là như vậy, đối mặt với một quyền liên tiếp mười ba tiếng vang của vượn trắng, Trương Thuần Nhất vẫn phải thừa nhận áp lực cực lớn.

Lấy cảnh giới võ đạo phân chia, bạch viên tuy chỉ là cảnh giới luyện lực, cũng chưa luyện ra kình lực, nhưng thể phách của nó trời sinh cường hãn, khí huyết so với nhân loại tràn đầy hơn xa. Chính vậy tuy nó chỉ mới là cảnh giới luyện lực, nhưng võ phu luyện kình bình thường cũng không phải đối thủ của nó.

Kình lực hóa cương đột nhiên nổ tung, đẩy lùi bạch viên ba bước. Thân ảnh Trương Thuần Nhất bay lùi về sau, dùng cái này để giảm bớt lực trùng kích lên thân thể.

Oa, nhìn thân ảnh Trương Thuần Nhất lùi lại, trước ổn định thân hình, sau đó phát ra một tiếng rít, chân phải hung hăng đạp đất, thân thể bạch viên xông về phía trước, kéo ra một đạo huyễn ảnh, quyền ra như bôn lôi, chớp mắt lại đánh ra hơn mười quyền.

Nhìn thấy một màn như vậy, nhíu mày, vận chuyển kình lực quanh thân, Trương Thuần Nhất cũng đồng dạng đánh ra từng quyền, trong chốc lát không khí nổ đùng, đinh tai nhức óc.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    18d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!