Bên ngoài Vương gia tổ từ, chém giết còn đang tiếp tục, Bạch Viên quyền thế vô song, đem từng đạo quỷ ảnh mơ hồ toàn diện chùy bạo.
Một bên khác, nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất nhíu mày.
Dựa vào pháp chủng đẫm máu, Lục Nhĩ bộc phát hai lần phá giải nguy cơ, đẩy chiến lực của bản thân lên cao nhất, nhưng nó nhìn như một đường đều là bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn áp chế nữ quỷ áo đỏ, nhưng thật ra đã rơi vào tiết tấu của nữ quỷ, dù sao cũng là cứng quá thì không thể lâu.
Nghĩ như vậy, Trương Thuần Nhất chậm rãi tiến vào trạng thái yêu hóa, nhưng cũng không vội vã ra tay.
Tuy trận chiến này có xác suất thua lớn nhưng không phải không có thu hoạch, đây cũng là một loại rèn luyện. Ít nhất từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, quyền pháp của Lục Nhĩ đã có biến hóa vi diệu. Nếu như nói trước đó Thông Bối Quyền của nó chỉ đơn thuần là bạo phát, khó có thể duy trì, thiếu biến hóa thì bây giờ quyền pháp của nó đã có thêm một chút bá đạo đường hoàng chính đại, chú ý lấy thế đè người, mà nó chỉ cần cam đoan Lục Nhĩ không bị trực tiếp giết chết là được.
Cũng chính vào lúc này, trên chiến trường dị biến nổi lên, thân hình nữ quỷ áo đỏ vẫn luôn bị áp chế mơ hồ, thật giả biến ảo, dựa vào móng vuốt xé ra một khối máu thịt từ bên hông Lục Nhĩ.
Mà trong nháy mắt này, huyết khí âm tà bất xâm lục nhĩ vốn tràn đầy như lửa đột nhiên ảm đạm, thương thế vốn bị áp chế lại lần nữa hiện lên, toàn thân chảy máu, khí thế rớt xuống ngàn trượng.
“Ngu xuẩn.”
Nhìn một màn như vậy, trên khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ áo đỏ lộ ra nụ cười châm chọc không chút che giấu.
Chân không chạm đất, quỷ khí đen kịt quanh quẩn trong người, tạo thành ảo ảnh trên không trung, năm ngón tay phác họa thành móng vuốt, đỏ sẫm như máu, nữ quỷ áo đỏ nhắm thẳng mặt Lục Nhĩ.
Nửa quỳ trên mặt đất, thân hình gần ba mét nhanh chóng co lại, thương thế bị đè nén càng thêm trầm trọng, bạch viên thở hổn hển như trâu, dĩ nhiên đã đi tới cực hạn.
Lỗ tai, mũi, mắt, khoang miệng đều có máu tươi sền sệt chảy xuống, đau đớn đến gần như chết lặng. Đối mặt với sát chiêu của nữ quỷ áo đỏ, Lục Nhĩ đã không còn sức phản kháng, nhưng cho dù là như vậy, trong ánh mắt ảm đạm của Lục Nhĩ vẫn có một tia sắc thái khác nhau đang bơi lội, trong đó phản chiếu từng con bạch viên, chúng nó đều đang diễn luyện quyền pháp.
Thông qua liên hệ thần hồn, phát giác được biến hóa vi diệu này, Trương Thuần Nhất tạm thời kiềm chế ý nghĩ ra tay.
“Lực lượng của thượng phẩm pháp chủng Chú Võ Lô, Lục Nhĩ vậy mà chạm đến nó nhanh như vậy, võ đạo quả nhiên là vì chiến mà sinh, giữa sinh tử có đại khủng bố, nhưng giữa sinh và tử cũng có đại tạo hóa, dễ dàng kích phát tiềm lực nhất.”
Nhìn Lục Nhĩ toàn thân nhuốm máu, trong mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia sáng kỳ dị. Phẩm giai pháp chủng càng cao, thuật pháp ẩn chứa càng thâm ảo, pháp chủng thượng phẩm ẩn chứa đạo thuật. Đây tuyệt không phải thứ Yêu vật bình thường có thể đơn giản nắm giữ được.
Tuy trong lòng có chút chờ đợi nhưng Trương Thuần Nhất vẫn không buông lỏng cảnh giác, một lưỡi đao gió màu vàng xanh đã xuất hiện trong tay Trương Thuần Nhất.
“Đi chết đi.”
Trảo phong lạnh thấu xương hiện lên, sắc mặt dữ tợn, nữ quỷ áo đỏ muốn lấy đầu bạch viên xuống để trút mối hận trong lòng.
Nhưng ngay lúc này, bạch viên ngẩng đầu lên, mắt nó chảy máu nhưng trong mắt lại bốc cháy ngọn lửa, chiến ý bất khuất, nó đã điên cuồng, gần như phong ma.
Hô, khí huyết điên cuồng thiêu đốt, hỏa diễm trong nháy mắt tăng vọt, rọi sáng hắc ám, quét ngang âm tà, bạch viên lần thứ hai đẫm máu mà sinh, đây là Bạch Viên lần thứ ba vận dụng Dục Huyết pháp chủng sức mạnh.
“Làm sao có thể?”
Nhìn một màn như vậy, nữ quỷ áo đỏ thần sắc đại biến.
Bạch viên đã trọng thương ngã gục, sao có thể thúc giục cấm pháp lần nữa? Một lần này qua đi cho dù nàng không ra tay, bạch viên cũng nhất định phải chết.
Mấu chốt nhất là sau khi nữ quỷ áo đỏ bắt được vẻ điên cuồng trong mắt bạch viên, trong lòng không nhịn được dâng lên một tia sợ hãi.
“Chỉ là Hầu yêu dựa vào cái gì khiến ta cảm thấy sợ hãi.”
“Chết cho ta.”
Biến sợ hãi trong lòng thành sát ý, quỷ khí trên người lại tăng thêm một phần. Nữ quỷ áo đỏ hung hăng chộp tới bạch viên, đầu ngón tay đỏ thẫm như máu tươi, tản mát ra mùi máu tươi rõ ràng.
Mà lúc này đây, thân ảnh bạch viên đã biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Thân hình như điện, bạch viên lập tức đi tới trước mặt nữ quỷ áo đỏ. Lúc này tuy rằng thân hình bạch viên vẫn gầy yếu như trước, nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén đã hiển lộ hết sắc bén.
“Đại Viên Vương Thương.”
Sâu trong đôi mắt kia có vô số viên ảnh trong vệt sáng kỳ lạ trùng hợp, tinh khí thần cao độ ngưng tụ, thân hình hơi cong xuống, cánh tay trái vung ra trước, tay phải nắm thành quyền ngửa ra sau, khí huyết biến chất, một vệt đỏ thẫm bao trùm nắm đấm của bạch viên, mặc dù phù phiếm tán loạn, nhưng nó lại đúng là kình lực.
Ra quyền như xuất thương, đơn giản trực tiếp, mặc dù chỉ là một đâm đơn giản, nhưng lại có sự sắc bén khó có thể ngăn cản.
“Làm sao có thể?”
Khí tức bá đạo và thảm thiết khó có thể diễn tả bằng lời đập vào mặt, trong nháy mắt này nữ quỷ áo đỏ giống như thấy được một vị đại tướng quân rong ruổi sa trường cưỡi ngựa xuất thương.
Tâm thần dao động, bị quyền ý chấn nhiếp, động tác của nữ quỷ áo đỏ có sự trì trệ ngắn ngủi.
Mà ngay trong nháy mắt này, thương ra như rồng, xé rách khí lưu, quỷ thể của nữ quỷ áo đỏ nháy mắt bị xuyên thủng.
Xoạt xoạt, âm thanh tương tự như tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, ánh mắt hắn chậm rãi rủ xuống, nhìn cánh tay vượn đâm thủng lồng ngực mình, trên mặt nữ quỷ áo đỏ lộ ra vẻ không thể tin được.
“Ngươi... A!”
Tiếng quỷ kêu thê lương truyền ra, kình lực bộc phát, khí huyết nóng bỏng như lửa quét ngang, quỷ thể nữ quỷ áo đỏ nháy mắt bị bao phủ.
Bị dày vò trong ngọn lửa hừng hực, âm khí tiêu tán, quỷ thể của nữ quỷ áo đỏ tiêu tán, cuối cùng chỉ để lại một bộ xương trắng dày đặc rơi lả tả trên mặt đất.
Phanh, quyền còn chưa thu hồi, trong nháy mắt nữ quỷ áo đỏ tử vong, ngọn lửa trong mắt bạch viên dập tắt, ngã thẳng xuống đất, màu máu biến thành màu đen, hơi thở mong manh, có lẽ trong nháy mắt này nó sẽ tắt thở, đây là cái giá nó phải trả khi liên tục vận dụng ba lần lực lượng của pháp chủng đẫm máu.
Thậm chí thủ đoạn thông thường cho dù có thể cứu được bạch viên, sau này bạch viên cũng bị phế đi. Lúc này nhiều chỗ xương cốt trong cơ thể nó đều đã vỡ nát, kinh mạch, máu thịt nhiều chỗ cũng đã biến thành một mảng cháy đen, giống như than cốc.
Mây mù dật tán, Trương Thuần Nhất vừa đi tới bên người bạch viên, không do dự, Trương Thuần Nhất làm chuyện thứ nhất chính là đem bạch viên thu vào nội cảnh địa Trầm Nguyệt hồ.
“Thần Cơ Diễn Võ.”
Nghĩ đến một thương vừa rồi làm người ta kinh diễm kia, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra một tia sợ hãi thán phục.
Thần Cơ Diễn Võ là một loại đạo pháp ẩn chứa trong pháp chủng thượng phẩm Chú Võ Lô, nhưng nó không phải đạo pháp loại sát phạt mà là đạo pháp phụ trợ tu luyện, tác dụng cụ thể chính là thôi diễn võ học.
Chính nhờ tác dụng của loại đạo pháp này, Lục Nhĩ mới diễn hóa ra được một quyền pháp Đại Viên Vương Thương, Thương pháp này trên cơ sở Thông Bối quyền đi đến tận cùng mà có. Tuy chỉ là một thức, nhưng quả thật đã không còn là phàm tục nữa. Coi như là vị võ giả từng đạt đến bão đan cảnh như Trương Thuần Nhất cũng có chút kinh diễm.
Quyền pháp tuy đơn giản, nhưng lập ý khá cao, bá đạo thuộc về vương giả, đã dính đến thần ý.
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất thu bạch cốt do nữ quỷ áo đỏ lưu lại sau khi chết kia vào tay.
Quỷ vật vâng theo oán khí mà sinh, thường có chỗ dựa, ký thác oán niệm của mình, một bộ xương trắng này trên thực tế đã tương đương với thân thể thật sự của nữ quỷ áo đỏ.
Một quyền vừa rồi của Lục Nhĩ kình lực như thép, khí huyết như lửa, thần ý như vương, trực tiếp một quyền đánh nát chỗ dựa của nữ quỷ áo đỏ, lúc này mới một đòn trí mạng.