Chương 48: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Ký ức biến mất.

Phiên bản dịch 8186 chữ

Tiên Lai khách sạn, biệt viện.

Ngoài viện gió lạnh gào thét, trong viện ấm áp như xuân.

Rống, quyền ra như hổ gầm, trong tiểu viện một người một vượn đang diễn luyện quyền pháp, một người dạy, một người học, khí huyết bốc lên quanh thân, tựa như lò lửa thiêu đốt xung quanh.

Trận chiến với nữ quỷ áo đỏ, bạch viên ba lần vận dụng lực lượng của pháp chủng đẫm máu, khiến mình bị thương rất nặng, lúc đó hắn gần như tử vong, nhưng nương theo thần dị của Trầm Nguyệt hồ, ở sau khi trải qua một ngày một đêm tu chỉnh, nó lại trở nên sinh long hoạt hổ, thậm chí ở dưới tác dụng của pháp chủng trung phẩm bách luyện, thể phách của nó còn càng sâu hơn trước.

“Hổ quyền trọng thế, cùng Đại Viên Vương Thương ngươi tự ngộ ra có hiệu quả như nhau, lúc ra quyền trong lòng ngươi cần có ba phần ác khí, không nhiều không ít là vừa vặn.”

Xoa nắn đôi tay có chút đau nhức, Trương Thuần Nhất cẩn thận giảng giải, nói ra đủ loại bí ẩn của quyền pháp, mà Bạch Viên cũng học rất dụng tâm.

Một dạy một học bổ sung cho nhau, đợi đến lúc mặt trời lên cao, mồ hôi đầm đìa, Trương Thuần Nhất mới dừng lại để cho bạch viên Lục Nhĩ tự mình diễn luyện.

Đi tới một bên, nhận lấy khăn mặt Trương Trung đưa tới, lau lau mồ hôi, lại nhìn xem ra Lục Nhĩ dần dần mài dũa, quyền có hổ gầm, tuy rằng vẫn còn có chỗ non nớt, nhưng đã sờ đến môn hạm, lấy được một tia thần tủy trong đó, Trương Thuần Nhất trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Hắn tự nhiên có thể nhìn ra bạch viên lúc này trên thực tế là đang bắt chước hắn, nhưng bắt chước cũng không phải sai, học tập chính là bắt chước theo, mà có thể bắt chước ra thần tủy càng là một loại thiên phú, chỉ cần cuối cùng có thể đánh vỡ lồng giam, luyện ra quyền pháp thích hợp nhất với mình, đây chính là một loại chính đạo đường hoàng, trước bắt chước tiền nhân, sau vượt qua mới đúng.

“Lục Nhĩ là thiên tài tập võ ít có trong dị loại, hiện tại càng thêm có pháp chủng Chú Vũ Lô gia trì, loại thiên phú này càng được phóng đại trên phạm vi lớn, nói là một yêu nghiệt cũng không đủ.”

Tiếng hổ gầm càng ngày càng vang, như hổ về sơn lâm, có khí độ thuộc về vương giả, nhìn Lục Nhĩ như vậy, ánh mắt Trương Thuần Nhất càng ngày càng sáng.

Nói thật Lục Nhĩ có thể nhanh như vậy chạm đến lực lượng Chú Vũ Lô, cũng diễn sinh ra đạo pháp Thần Cơ Diễn Võ, điều này có chút vượt qua dự liệu của hắn, dù sao pháp chủng phẩm chất càng cao không chỉ càng khó dung hợp, cũng là càng khó nắm giữ.

Nói chung, pháp chủng do yêu vật Tiên Thiên sinh ra đã có thì cùng lắm là ngang bằng với căn cốt tư chất của bản thân nó mà thôi.

Căn cốt Yêu vật cấp thấp chỉ có được một ít pháp chủng bất nhập lưu, căn cốt Yêu vật hạ đẳng nhiều lắm chỉ có được pháp chủng hạ phẩm.

Nhưng trời đất có một tuyến, trời sinh không đủ thì sau này sẽ có cơ hội bù lại, dù sao pháp chủng ở trong thiên địa tự nhiên cũng có thai nghén, nếu như tương tính phù hợp, một con yêu vật căn cốt hạ đẳng cũng có khả năng dung hợp một con pháp chủng trung phẩm.

Đương nhiên, đây cũng là có hạn chế, căn cốt yêu vật hạ đẳng nhiều lắm là dung hợp pháp chủng trung phẩm, tuyệt đối không có khả năng dung hợp pháp chủng thượng phẩm.

Mà trừ cái đó ra, khi yêu vật có đại cảnh giới đột phá, pháp chủng trong cơ thể nó cũng có khả năng nhất định phát sinh lột xác.

Lục Nhĩ có thể thuận lợi dung hợp thượng phẩm pháp chủng Chú võ lô cùng diễn sinh ra đạo pháp Thần cơ diễn võ, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì bản thân nó có tương tính thích hợp cực cao với pháp chủng Chú Võ Lô, mà đây cũng là một loại biểu hiện thiên phú dị bẩm của nó.

“Nhưng trên người Lục Nhĩ dường như còn có một chút bí ẩn.”

Hổ khiếu từng trận, nhìn Lục Nhĩ càng ngày càng thịnh, nghĩ đến trên người hắn có chút dị thường, lông mày Trương Thuần Nhất dần nhíu lại.

“Lục Nhĩ có Lôi Công Tướng tương đối rõ ràng, hai vết thịt ở mi tâm của nó chính là dấu hiệu rõ ràng nhất, ta vốn cho là trong cơ thể nó ít nhiều sẽ có một ít huyết mạch của Lôi Công Viên nhất tộc, nhưng hiện tại xem ra dường như cũng không phải như vậy.”

“Yêu cốt tái tạo, Lục Nhĩ thể hiện ra lực lượng thuần túy, không phải lôi, lực song tướng như trong dự liệu. Nếu quả thật nó có được huyết mạch của Lôi Công Viên thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.”

“Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì huyết mạch Lôi Công Viên trong cơ thể Lục Nhĩ quá mức mỏng manh, do đó cũng không có hiển hóa.”

Nhất niệm bách chuyển, trong nháy mắt này, Trương Thuần Nhất suy nghĩ rất nhiều.

“Nhưng so với thuộc tính của Lục Nhĩ, thì khả nghi chân chính vẫn là trí nhớ của nó.”

“Trầm Nguyệt hồ khôi phục thương thế của yêu vật là toàn diện, sau khi yêu cốt tái tạo, yêu thể cùng yêu hồn của Lục Nhĩ cũng một lần nữa trở về hoàn chỉnh, dưới tình huống bình thường nó trước kia mất đi ký ức cũng có thể theo đó khôi phục mới đúng, nhưng không có.”

“Lục Nhĩ không có chút ký ức khi làm yêu lúc trước, cứ như nó chưa từng hóa yêu vậy.”

“Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?”

Nhìn bạch viên thân như hổ nhảy, trong con ngươi đen kịt của Trương Thuần Nhất là một mảnh thâm thúy, cũng chính là vào lúc này tiếng đập cửa vang lên.

Ánh mắt nhìn ra ngoài viện, hiểu được cái gì, gọi đến Lục Nhĩ đang đắm chìm trong luyện võ, Trương Thuần Nhất bảo Trương Trung mở cửa sân.

Đứng ở cửa chính là một gã sai vặt của Tiên Lai khách sạn, mà đi theo phía sau hắn chính là sư gia Tôn Bất Chính.

Từ xa nhìn thấy thân ảnh Trương Thuần Nhất trong viện, trên mặt không che giấu được vẻ kích động, Tôn Bất Chính khom người xuống.

“Bất tài Tôn Bất Chính phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân đặc biệt tới bái kiến Trương tiên sư.”

Lần đầu tiếp xúc Trương Thuần Nhất, Tôn Bất Chính bày tư thái của mình rất thấp.

Trong phòng khách, nhận lấy hạt giống Linh mễ mà Tôn Bất Chính dâng lên, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra một tia kinh ngạc.

Linh Mễ có ưu điểm dễ bị tu tiên giả hấp thu, sản lượng tương đối cao, gần như là vật mà các thế lực lớn phải có.

Bởi vì chỉ có linh mễ dễ bị hấp thu và sản lượng tương đối cao mới có thể cung cấp nuôi dưỡng đại lượng người tu tiên, nói là căn cơ của một tông cũng không đủ.

Theo Trương Thuần Nhất biết, Trường Thanh Tử cũng từng đánh chủ ý tới hạt giống Linh mễ, chỉ tiếc căn bản không có cách mua.

Vốn Trương Thuần Nhất còn muốn từ Bình Dương Trương gia nghĩ biện pháp, nhưng không nghĩ tới hiện tại đã có hạt giống linh mễ tự mình đưa tới cửa.

Tại thời khắc này hắn đối với nhân vật như Cổ Tự Đạo có hiểu rõ sâu sắc hơn, một lão quan liêu dày dặn kinh nghiệm, láu cá đến cực hạn.

Nhân vật như vậy làm minh hữu là không đáng tin cậy, nhưng làm bằng hữu mặt ngoài lại không phải không được, đối với nhân vật như vậy Trương Thuần Nhất cũng không chán ghét, chung quy là còn mạnh hơn so với những kẻ hết hy vọng kia.

Nếu như Cổ Tự Đạo thật bởi vì chia cắt lợi ích không thành mà thẹn quá hóa giận, muốn cùng Trương Thuần Nhất liều một chết một sống, Trương Thuần Nhất thật đúng là cảm thấy đau đầu.

Một Cổ Tự Đạo tự nhiên không đáng để lo, nhưng sau lưng hắn là Đại Ly vương triều, điều này lại làm cho Trương Thuần Nhất không thể không bận tâm.

Mặc dù nói năm trăm năm qua đi, uy thế của Đại Ly vương triều có chỗ suy giảm, nhưng ở trên mảnh đất này nó vẫn là bá chủ duy nhất, không có bất kỳ thế lực nào dám chính diện đối đầu với nó, bởi vì nó có một vị đạo nhân lão tổ tọa trấn, một người đủ để trấn áp thiên hạ, chỉ cần vị lão tổ này còn, thế lực khác đối mặt với Đại Ly vương triều liền tự nhiên mà vậy phải cúi đầu.

“Tôn tiên sinh, thưởng này ta nhận, phiền ngươi trở về thay ta biểu đạt lòng biết ơn đối với Cổ huyện lệnh, Trường Thanh quan là một phần tử của huyện Trường Hà, tương lai vẫn sẽ vì duy trì huyện Trường Hà an ổn mà xuất lực.”

Thu hồi hạt giống linh mễ, Trương Thuần Nhất biểu đạt thái độ của mình, cũng không có ý cầm lấy một chút gút mắc trước đó không thả, một mực kêu đánh kêu giết cũng không thể làm.

Nghe vậy, tảng đá lớn treo trong lòng Tôn Bất Chính lập tức rơi xuống đất.

“Xin Trương tiên sư yên tâm, lời này ta nhất định sẽ đưa đến.”

Nói xong, Tôn Bất Chính lại khom người xuống.

“Khí độ phi phàm, quả thật là nhân vật thần tiên, chẳng lẽ nói bãi nước cạn huyện Trường Hà này thật muốn nuôi ra một con giao long sao?”

Đi ra cửa viện, nhớ lại chi tiết tiếp xúc với Trương Thuần Nhất, Tôn Bất Chính phát ra một tiếng cảm thán.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!