Chương 55: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Vô đề.

Phiên bản dịch 8509 chữ

Sơn trại đứng lặng, mây mù nhàn nhạt bao phủ nó, từ xa nhìn lại, thế nhưng có chút mơ hồ không rõ.

Trương Thuần Nhất đứng sóng vai với bạch viên.

Nghiêng tai lắng nghe, Lục Nhĩ sáu cái tai có chút run run, cho dù cách xa nhau mấy trăm mét, xuyên thấu qua tiếng mưa gió, Bạch viên vẫn như cũ thu tiếng nói chuyện trong tụ nghĩa sảnh vào trong tai.

Sinh ra dị tượng, trời sinh có được sái tai, sau khi hóa yêu, mặc dù Bạch viên không sinh ra pháp chủng đặc thù đối ứng với nó, nhưng thính lực vẫn cực kỳ nhạy bén. Đây giống như là thiên phú chủng tộc của hắn, giống như chim có hai cánh sinh ra hẳn sẽ biết bay vậy.

Bạch viên thông minh, lúc chưa tái tạo xương cốt đã trà trộn vào xã hội loài người, tinh thông tiếng người đối với nó mà nói cũng không phải là một việc khó. Nhận được Bạch viên phản hồi, nhìn về phía tụ nghĩa sảnh, trên khuôn mặt thanh tú của Trương Thuần Nhất nhiễm lên một vòng lãnh ý.

Gió lạnh gào thét, trong một khắc này mưa rơi càng thêm gấp.

Tí tách, tí tách, thời gian trôi qua, nước mưa trên mái hiên rơi lả tả như chuỗi hạt, không biết từ lúc nào, sơn trại vô cùng náo nhiệt dần dần yên lặng.

Trong Tụ Nghĩa Sảnh, tiệc rượu đã chuẩn bị kết thúc, không ít người đã bị vây trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, thậm chí còn có người trực tiếp say ngã trên mặt đất, tiếng ngáy như sấm.

“Thực mẹ nó lạnh.”

Một luồng gió lạnh từ khe cửa sổ chui vào, bị gió lạnh thổi qua, một tiểu đầu mục Thạch Đại Dũng của Huyết Ưng đạo giật mình, lập tức tỉnh táo lại không ít.

Bụng dưới trướng phình to, đẩy gã say rượu đang nằm trên người mình ra, Thạch Đại Dũng phấn chấn tinh thần một chút, đi ra ngoài đại sảnh. Tam đương gia và khách quý vẫn còn ở đây, không tiện giải quyết ngay tại chỗ, thật con mẹ nó khó chịu.

Hắn đẩy cửa ra, gió lạnh thổi qua, mưa rơi lả tả, cơn say của Thạch Đại Dũng lập tức tiêu tan không ít, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, da đầu tê dại, không còn nửa phần men say.

Mặt đất lầy lội, không ít nơi đều có nước đọng, lọt vào trong tầm mắt không có một người sống, chỉ có từng bộ thi thể lạnh như băng vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, không biết đã chết bao lâu.

Mặc dù không có nửa phần vết máu, nhưng thông qua khuôn mặt tái nhợt của những người này, Thạch Đại Dũng có thể xác định những người này đã chết không thể lại chết thêm lần nữa.

Nơi này là nơi nào? Nơi này là tụ nghĩa sảnh, là trung tâm của cả sơn trại, bên ngoài có mấy trăm hãn phỉ canh gác, bên trong còn có hai vị tu tiên giả, nhưng dưới tình huống như vậy còn có nhiều đạo tặc vô thanh vô tức chết ở nơi này như vậy, điều này thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi, bọn họ là chết như thế nào? Là ai giết bọn họ? Nhân? Yêu? Quỷ?

Suy nghĩ kỹ càng thì thấy cực kỳ khủng khiếp, áo lót phát lạnh, Thạch Đại Dũng muốn bản năng há miệng la lên, nhưng vừa lúc đó, cổ của gã đột nhiên lạnh lẽo.

“Ách... Ách... Ách.”

Hai tay che cổ, máu tươi chói mắt từ giữa khe hở không ngừng chảy ra, Thạch Đại Dũng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Bành, hai chân mềm nhũn, Thạch Đại Dũng ngã trên mặt đất, mà giờ khắc này, trong đôi mắt chưa từng nhắm lại của gã phản chiếu ra hai cái bóng, một người một vượn.

Quanh thân mây mù quanh quẩn, không giống người mà giống yêu, cùng Bạch viên đi đến trước tụ nghĩa sảnh, Trương Thuần Nhất vừa tiến vào trạng thái hóa yêu, đã muốn giết người, tự nhiên phải vận dụng toàn lực.

“Sắc gió cấp mưa, lại là một thời tiết tốt để giết người.”

Liếc nhìn Thạch Đại Dũng ngã xuống, yêu lực trong cơ thể kích động, Trương Thuần Nhất không che giấu nữa.

Sau khi xác định khách quý của Huyết Ưng Đạo là Mã Đồ, vả lại hai bên mưu đồ bí mật ám sát mình, trong lòng Trương Thuần Nhất liền nảy sinh sát ý, kẻ giết người ngược lại bị người giết, đây là nhân đạo tự nhiên.

Cơ hội khó có được, Trương Thuần Nhất đành buông tha cho ý định tiêu diệt từng bộ phận. Sau khi luyện hóa Tụy Yêu Đan của nữ quỷ áo đỏ, tu vi của Hồng Vân đã đạt đến hai trăm sau mươi năm. Dưới tiền đề như vậy, sau khi tiến vào trạng thái yêu hóa, bằng vào khả năng khống chế đạo pháp của bản thân, trong số yêu vật có tu vi ba trăm năm có thể thắng được hắn đã không nhiều lắm.

Mà Mã Đồ và Khấu Hữu Ba đều chỉ là người tu hành khóa ba phách, cảnh giới tuy cao hơn một tầng so với Trương Thuần Nhất, nhưng bọn họ nếu không có truyền thừa cao thâm, lấy cường độ thần hồn của bọn họ, yêu vật bọn họ bồi dưỡng cũng chỉ có được tu vi hơn hai trăm năm mà thôi, nhiều nhất đạt tới ba trăm năm, tương tự với Trường Thanh Tử lúc trước, đạt tới ngưỡng cửa trùng kích khóa bốn phách, không có khả năng cao nữa.

Đương nhiên, Trương Thuần Nhất cũng không có mạo muội ra tay, dù sao nơi này trừ hai người tu tiên khóa ba phách, còn có mấy trăm hãn phỉ, xung đột chính diện hắn tuy không sợ, nhưng muốn lấy được chiến quả tốt trên cơ bản cũng là vọng tưởng.

Trong lúc chờ đợi, Trương Thuần Nhất đầu tiên là dung nhập Ám Kình vào trong nước mưa, dùng thực cốt vũ vô thanh vô tức dọn dẹp sạch sẽ tiểu lâu la xung quanh tụ nghĩa sảnh, sau đó đợi đến khi phần lớn đạo tặc uống đến bất tỉnh nhân sự mới chính thức đi ra.

Tiếng gió gào thét, sát cơ bốn phía, từng lưỡi đao gió màu vàng xanh hội tụ bên người Trương Thuần Nhất. Giờ khắc này, trong Tụ Nghĩa Sảnh rốt cuộc có người nhận ra không đúng, nhưng đã quá muộn.

Xùy, trên trăm phong nhận cạo xương gào thét mà đến, chém sạch tất cả, cửa sổ, cột trụ, hay là đầu người đều ở trong đó. Những tên thủ lĩnh ác đồ kia bình thường giết người như ngóe, công phu không kém; lúc này lại đang ngủ mơ liền mất mạng, có vài người ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.

Ầm ầm, chịu đủ tàn phá, giữa bụi đất tung bay, tụ nghĩa sảnh ầm ầm sụp đổ, toàn bộ đạo tặc bên trong cũng bị chôn vùi trong đó.

Nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất thần sắc không thay đổi, ánh mắt quét ngang, đề phòng cái gì.

Tê, cũng chính lúc này, nước mưa hội tụ, một con Độc Giác Mã thân mọc vảy xanh từ trong mưa gió bay đến, phát ra tiếng hí phẫn nộ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trương Thuần Nhất.

Móng trước nâng lên cao, khóa chặt Trương Thuần Nhất, móng ngựa to bằng miệng bát hung hăng đạp xuống, muốn giẫm Trương Thuần Nhất thành thịt nát.

Lần công kích này đến rất đột ngột, nhưng Trương Thuần Nhất không hề bối rối.

Yêu lực khuấy động, kình lực phun trào, trong nháy mắt khi Thanh Lân Mã đạp xuống, một màn nước đen kịt bay lên, bảo vệ Trương Thuần Nhất và Bạch Viên ở phía sau.

Bành, như đạp kim thiết, màn nước nhìn như đơn bạc, nhưng lại cứng cỏi ngoài dự liệu, cứng rắn ngăn trở thế công của Thanh Lân Mã. Bất quá Trương Thuần Nhất vội vàng trong lúc đó cuối cùng không thể hoàn mỹ ngăn lại một kích tụ lực của Thanh Lân Mã, sau khi trải qua một cái chớp mắt giằng co, màn nước kịch liệt run rẩy, có dấu hiệu nghiền nát.

Bất quá mượn khe hở ngắn ngủi này, Trương Thuần Nhất cùng bạch viên đã bứt ra, thoát ly phạm vi công kích của đối phương.

Bước chân Trương Thuần Nhất vừa mới rơi xuống đất, đã tập trung vào con Yêu mã có vẻ như có thể dung hợp với nước kia. Một tay Trương Thuần Nhất đã mang theo phong nhận gào thét, mà Bạch viên theo sát bên người thì rung rung lỗ tai, đưa mắt nhìn về phía mặt đất.

Ôi, nhe răng trợn mắt, trên mặt Lục Nhĩ lộ ra nụ cười gằn không chút che giấu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuôi, màu đỏ thẫm, tản ra khí tức nóng rực, kình lực giống như dung nham ngưng tụ trên nắm tay, một quyền Bạch Viên hung hăng đánh xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, mặt đất trống trơn đột nhiên nhô lên một cái túi nhỏ, một con chuột da màu bạc, hình thể giống như báo rừng đột nhiên nhảy ra, miệng há to, hai cái răng cửa sắc bén chiết xạ ra lãnh quang, hung hăng cắn về phía Trương Thuần Nhất, nếu như bị cắn một cái này, Trương Thuần Nhất cho dù không chết cũng phải vứt bỏ một chân, bất quá nghênh đón nó lại là một nắm đấm to như bao cát, đỏ thẫm đan xen.

Con ngươi run rẩy, nhìn nắm đấm càng lúc càng lớn kia, tim gan Kim Tu Ngân Bì Thử đập thình thịch, loại tình huống này nó vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nhưng lúc này nó đã không thể tránh khỏi.

Ở trong mắt người ngoài, lúc này nó giống như là mình nghĩ quẩn vậy, nhất định phải dùng đầu của mình đụng vào nắm đấm của Bạch viên.

Bành, một quyền rơi xuống, không khí nổi lên một tầng gợn sóng, Bạch viên đánh trúng vào giữa đầu Kim Tu Ngân Bì Thử.

Cọt, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Kim Tu Ngân Bì thử nện xuống mặt đất với tốc độ còn nhanh hơn cả lao lên trên.

Đất đá cuồn cuộn, để lại một bãi máu tươi ấm áp và một cái răng cửa sáng lấp lánh. Cả người con Kim Tu Ngân Bì Thử kia cũng biến mất không thấy gì nữa.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!