Chương 78: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Vô đề.

Phiên bản dịch 9370 chữ

Mây mù cuồn cuộn, trên mặt đất trống không ở giữa, ba cỗ khí tức đang không ngừng va chạm.

Oa, nhe răng trợn mắt, khí huyết quanh thân bốc lên, bước chân đạp mạnh, như mũi tên rời cung, bạch viên dẫn đầu phát động công kích, trước đó bị yêu lang đập bay, trong lòng nó thế nhưng là không phục.

Mà nhìn bạch viên điên cuồng tấn công đến, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, lấy Phong Hành thuật gia trì bản thân, Yêu Lang cũng động.

Không có tránh né, không có quanh co, mặt đối mặt va chạm lần nữa phát sinh. Quyền trảo giao tiếp, sau khi trải qua giằng co ngắn ngủi, thân ảnh bạch viên lần nữa bị đánh bay.

Yêu Lang có tu vi ở 320 năm, thể phách cường hãn, bạch viên chỉ có tu vi hơn một trăm năm, dù cho đã hai lần hoán huyết, hơn nữa có Phí Huyết Thuật gia trì, nó như trước vẫn không phải là đối thủ của lang yêu này.

Thân hình như gió, ẩn hiện trong đôi mắt đỏ tươi là sự lạnh lẽo, sau khi đánh bay bạch viên, không có bất kỳ cái gì ngừng lại, trong miệng phun ra một đạo Phong Nhận, Yêu Lang lao thẳng tới Trương Thuần Nhất. Trong cảm ứng của nó, độ nguy hiểm của yêu vật hình người này rõ ràng cao hơn bạch viên.

Phất tay, đánh nát phong nhận, nhìn Giác Phong Lang đang chạy như điên đến, vẻ mặt Trương Thuần Nhất không đổi.

Con Giác Phong Lang này xác thực không kém, tu vi đã đến 320 năm, lại có từ bốn viên pháp chủng trở lên, Phong Hành, Phong Nhận, Phong Ẩn cùng với một pháp chủng dò xét không biết tên khác, hơn nữa thiên tính nó giảo hoạt, loại thực lực này ở trong những yêu vật ba trăm năm cũng coi như không kém, nhưng Trương Thuần Nhất lại mạnh hơn.

Nếu nó dựa vào năng lực của mình tiến hành triền đấu, Trương Thuần Nhất còn cảm thấy phiền toái, va chạm chính diện như vậy ngược lại hợp với tâm ý của Trương Thuần Nhất.

Ô ô, tiếng rít thê lương vang lên, từng đạo Phong Nhận màu vàng xanh lớn chừng bàn tay xuất hiện bên người Trương Thuần Nhất, càng tụ càng nhiều.

Cùng lúc đó, tay kết Phục Hổ Ấn, lực lượng thần hồn của Trương Thuần Nhất bắt đầu sôi trào.

Trương Thuần Nhất hiện tại mặc dù là khóa hai phách cảnh giới, nhưng cường độ thần hồn của hắn lại không kém hơn so với người tu tiên khóa ba phách chút nào, mà ở trên độ tinh thuần còn muốn càng tốt hơn.

Rống, hồn hình Thần Hổ bên trong Thi Cẩu phách gào thét, lực lượng thần hồn như dòng suối không ngừng phân lưu, cuối cùng hóa thành từng sợi tơ vô hình.

Sợi tơ thần hồn lan ra ngoài, kết nối với phong nhận. Vào lúc này, tuy phong nhận vẫn chỉ là phong nhận, nhưng lại có thêm một luồng linh tính không rõ sinh ra, tựa như sống lại.

“Quái cốt phong - xuyên hoa hồ điệp.”

Trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy, phong nhận theo tâm niệm của Trương Thuần Nhất mà động, hai thứ tương hợp, hóa thành phi tiêu hình cong bay ra ngoài, ở trong không khí lưu lại từng dấu vết hoa mỹ.

Phong nhận xoay tròn cực nhanh, không thấy rõ hình dáng cụ thể, chỉ có thể thấy rõ đó là từng đoàn từng đoàn ánh sáng vàng xanh mông lung, là một vòng tròn, viền vàng đặc biệt rõ ràng, có hoa lệ tựa như hồ điệp.

Nhìn như chậm mà lại nhanh, những phong nhận này trong vô thanh vô tức chém về phía Giác Phong Lang, xinh đẹp mà nguy hiểm.

Phát giác được nguy hiểm, con ngươi chợt co rút, Phong Hành thuật lần thứ hai bùng nổ, di chuyển nhanh chóng sinh ra ảo ảnh, Giác Phong Lang rẽ ra một đường cong, ở lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát những lưỡi đao gió cắt này.

Dựa theo dự định ban đầu, nó chuẩn bị tới gần Trương Thuần Nhất rồi mới bộc phát ra tốc độ như vậy, để đánh Trương Thuần Nhất trở tay không kịp, bây giờ không thể không sớm bộc phát.

Thấy một màn như vậy, Trương Thuần Nhất khẽ nhíu mày, tạo nghệ của con Giác Phong Lang này ở trên phong hành thuật vượt qua hắn đoán trước, Hồng Vân cũng có đủ phong hành pháp chủng, nhưng cho dù là ở trạng thái yêu hóa hắn cũng tính là không cách nào bằng vào phong hành bộc phát ra tốc độ như vậy, nhưng cái này cũng không thể thay đổi thế cục từ trên căn bản.

Vèo, theo ý niệm mà động, trong nháy mắt Giác Phong Lang né tránh, những thanh kim phong nhận kia cũng đồng dạng rẽ một cái, tư thái ưu nhã, không có bất kỳ đột ngột, giống như hồ điệp xuyên qua hoa hải mà đuổi theo.

Xẹt, máu tươi chảy xuôi, tốc độ Giác Phong Lang bộc phát ra lần thứ hai quả thực cực nhanh, nhưng nhanh hơn vẫn là phong nhận Trương Thuần Nhất vừa phát ra.

Ánh sáng màu vàng xanh giao nhau, một lưỡi đao gió xẹt qua mắt cá chân của Phong Lang, chém đứt lớp da dày đặc của nó, một lưỡi đao gió theo sát phía sau, chém đứt lớp máu thịt kiên cố của nó, còn lưỡi đao gió thứ ba thì chặt đứt gân chân của nó.

Không chỉ có một, gần như cùng một thời gian, tứ chi của Giác Phong Lang đồng thời bị đứt đoạn, mà bị trọng kích này, Giác Phong Lang đang lao nhanh trên đường lập tức bước chân bị kiềm hãm, cả người theo quán tính mà bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Mà trong quá trình này, càng ngày càng nhiều phong nhận đuổi theo, chúng nó giống như hồ điệp ngửi được mùi hoa, vây quanh Giác Phong Lang nhẹ nhàng nhảy múa, linh động mà rực rỡ, nhưng lại mang đến máu tanh thống khổ vô cùng.

Phá tan da lông, chém đứt huyết nhục, vòng qua xương cốt cứng rắn, xuyên thủng nội tạng, theo từng luồng ánh sáng màu vàng xanh không ngừng bay lượn, Giác Phong Lang dần dần bị tách rời.

Từ trình độ nào đó mà nói, Thuật pháp xuyên hoa hồ điệp trên thực tế là biến chủng của thiên đao vạn quả, chỉ có điều càng thêm tinh tế sử dụng quái cốt phong mà thôi, càng thêm có thể khống chế, tương ứng tính sát thương cũng càng mạnh hơn, khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao tương đối lớn đối với lực lượng thần hồn của Trương Thuần Nhất, khi vận dụng cần phải chuẩn bị nhất định.

Ngao ô, máu tươi không ngừng chảy xuôi nhuộm đỏ cả bộ lông, cảm nhận được sinh mệnh lực của mình đang dần trôi đi, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, dõi mắt nhìn về phương xa, Giác Phong Lang phát ra tiếng kêu rên thê lương, quanh quẩn ở nơi hoang dã, kéo dài không tiêu tan, có không cam lòng cũng có quyến niệm.

Hô, cuối cùng một điểm khí tức tiêu tán, Giác Phong Lang giơ lên đầu lâu rủ xuống, nó đã chết.

Mà lúc này, bạch viên cả người đang thiêu đốt huyết viêm, khí thế càng mạnh mẽ hơn từ trong sương mù đi ra, nhìn thấy Giác Phong Lang gần như bị tách rời trong vũng máu, ánh mắt nó dừng lại, phát ra một tiếng gào thét phiền muộn, chân phải giẫm một cái, để lại một cái hố to trên mặt đất.

“Không phải Lang Vương sao?”

Bên kia, theo ánh mắt cuối cùng của Giác Phong Lang, Trương Thuần Nhất vừa nhìn về phía hoang dã, nơi đó là một mảnh sương mù trắng xoá.

“Lục Nhĩ, đi giải quyết đám Phong Lang còn lại.”

Sắc mặt tái nhợt, thu hồi ánh mắt, Trương Thuần Nhất mở miệng.

Nghe vậy, Lục Nhĩ gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa đi vào trong sương mù. Lúc này trong lòng nó đang phiền muộn, cần phát tiết một chút, rất nhanh từng tiếng sói tru thê lương bắt đầu vang lên.

Mà sau khi Lục Nhĩ đi, đi tới trước mặt thi thể Giác Phong Lang, Trương Thuần Nhất lâm vào trong trầm mặc ngắn ngủi.

Sói là một loại sinh vật thích thành đàn, sau khi đến quy mô nhất định, trong lang đàn tất nhiên sẽ xuất hiện một con Lang vương. Từ tình huống lúc trước, con Yêu lang ba trăm tu vi này có thể chỉ huy đàn sói một cách hữu hiệu, quả thật có đủ đặc thù của Lang vương, nhưng trên thực tế tu vi của con Yêu lang này vẫn yếu hơn một chút.

Đàn sói này không chỉ có quy mô lớn, hơn nữa tố chất chỉnh thể cũng rất cao, số lượng Yêu Lang càng là đạt đến tám con, trong đó hơn hai trăm năm tu vi, tiếp cận ba trăm năm đã có tới ba con, loại kết cấu này cũng không bình thường.

Thông thường Lang Vương sẽ có tu vi cao hơn đàn sói khá nhiều, Lang Vương thông minh đều sẽ học cách khống chế tu vi của thủ hạ, điều này có lợi cho sự ổn định của tộc đàn, còn đàn sói này lại có vẻ hơi dị loại, không chỉ số lượng yêu lang nhiều mà tu vi cũng không tệ.

“Nếu quả thật còn có một con Lang Vương, nó lại giấu ở nơi nào? Vì sao từ đầu đến cuối không xuất hiện?”

Trong lòng dấy lên tầng tầng gợn sóng, trong nháy mắt này Trương Thuần Nhất suy nghĩ rất nhiều.

Mà theo một tiếng nức nở cuối cùng vang lên, toàn bộ chiến trường lần nữa trở về bình tĩnh.

Nhìn Lục Nhĩ toàn thân nhuốm máu, bước ra từ trong sương mù, Trương Thuần Nhất khẽ động ý niệm.

Trong nháy mắt, cuồng phong quét qua, biển sương bao phủ tứ phương ở thời khắc này bắt đầu chậm rãi tán đi.

Mùi máu tươi gay mũi xộc lên trời, khi sương mù không ngừng tán đi, tầm mắt một lần nữa trở về tỉnh táo, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, mọi người may mắn còn sống sót tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, mà một ít người bị chiêu mộ đến phụ trợ thủ thành càng là trực tiếp phun ra.

Đầu tường, thi thể người và thi thể Phong Lang chồng chất, mà dưới thành, xác chết khắp nơi, tất cả đều là xác sói, không phải bị chùy nổ đầu, thì chính là bị thiên đao vạn quả, mổ bụng, cảnh tượng rất là máu tanh.

“Đây là thủ đoạn của tiên sư sao?”

Nhìn một người một vượn đứng cạnh xác sói khổng lồ dưới thành, có người không nhịn được phát ra tiếng thán phục, trong mắt tràn đầy tôn sùng và kính sợ.

Mà nghe nói như thế, Cổ Tự Đạo cùng Du Chính Toàn áo bào nhuốm máu hơi trầm mặc.

Giờ này khắc này, nhìn Trương Thuần Nhất, ánh mắt bọn họ phức tạp, có thán phục cũng có kính sợ, sương mù bao phủ nửa thành, một người một viên, tàn sát cả đàn lang yêu, loại thủ đoạn này thực không phải bọn họ có thể so sánh, bọn họ tu giống như không phải cùng một thứ đạo thành tiên, người trước mắt này là từng cái từng cái ví dụ, quả thực không phải bọn họ có thể so sánh được.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!