Chương 92: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Hồ khuyển!

Phiên bản dịch 7818 chữ

“Người đâu mau tới đây, người đâu mau tới đây, tuyết cầu của ta làm sao bị thương.”

Hậu viện huyện nha, Châu Lan viện, một tiếng kêu kinh hãi hơi vang lên, trong lời nói không che giấu được kinh hoảng cùng sốt ruột.

Mà theo âm thanh này truyền ra, nha hoàn cùng hộ vệ gác đêm ở bên ngoài lập tức bừng tỉnh, theo tiếng bước chân vang lên, chỉ chốc lát sau, từng ngọn đèn được đốt lên, chiếu sáng cả một khoảng sân rộng.

“Phu nhân, xảy ra chuyện gì?”

Rèm châu bị xốc lên, bốn nha hoàn từ bên ngoài vội vã đi đến, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.

Mà giờ này khắc này, ở trên giường trong phòng, một quý phụ nhân mặc y phục khuê phòng, khí chất ung dung, dung mạo xinh đẹp đang cẩn thận từng li từng tí ôm một con thú nhỏ như cáo lại như chó, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.

“Mau, mau gọi Vương y sư tới, nếu như tuyết cầu xảy ra chuyện gì, ta...”

Quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang vội vã đi tới, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, quý phụ nhân hạ đạt mệnh lệnh.

Nghe vậy, ma ma dẫn đầu nhìn thoáng qua con hồ khuyển đang được phu nhân ôm trong ngực, trong lòng lập tức cả kinh, bởi vì con hồ khuyển này chẳng biết tại sao lại bị xé mở một lỗ hổng lớn, máu me đầm đìa, nhuộm đỏ lông tóc trắng như tuyết.

“Đáng chết, đây là tên đáng chết nào làm.”

Biết phu nhân yêu thích con hồ khuyển này, lòng dạ ma ma lập tức như bị một bàn tay vô hình xiết chặt.

“Xuân Lan, ngươi lập tức đi mời Vương y sư.”

“Hạ Cúc, ngươi lập tức đi đun nước nóng, chuẩn bị rửa vết thương cho tuyết cầu.”

Sắc mặt nghiêm nghị, không dám trì hoãn, ma ma lập tức làm ra phân phó.

Nghe vậy, mấy tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra ngoài.

Con hồ khuyển này là lúc phu nhân ra ngoài thắp hương nhặt được, lần đầu tiên thấy nàng đã thích nó đến tận xương tủy, lúc ấy hồ khuyển bị thương, phu nhân mang nó về trong nhà dốc lòng chăm sóc.

Tại hậu viện của huyện nha này, người tôn quý nhất tự nhiên là Huyện lệnh đại lão gia, người tôn quý thứ hai là phu nhân, người tôn quý thứ ba chính là con hồ khuyển này.

Lúc trước có một nha hoàn không cẩn thận đổ nước lên người con hồ khuyển này, sau đó bị phu nhân tức giận hạ lệnh phạt hai mươi trượng, người đó bị đánh chết tươi tại chỗ.

Mắt thấy con hồ khuyển này xảy ra chuyện, đám người nào dám trì hoãn, vừa rồi phu nhân nói chuyện mặc dù không có nói hết câu, nhưng tất cả mọi người biết một khi con hồ khuyển này thật xảy ra chuyện, bọn họ khó tránh khỏi bị giận chó đánh mèo.

Chỉ chốc lát sau, càng ngày càng nhiều người hội tụ đến trong Châu Lan viện.

Mà giờ khắc này, trong phòng phu nhân, hồ khuyển vẻ mặt suy yếu lặng lẽ mở hai mắt ra.

Trong con ngươi màu xanh lục như đá quý phản chiếu một bóng lại một bóng người, cảm giác linh hồn bị thiêu đốt không ngừng truyền đến, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ, đáy mắt hồ khuyển áp chế không được một tia khát vọng bạo ngược.

Phát hiện hồ khuyển không bình thường, phu nhân càng thêm lo lắng.

“Tuyết Cầu, ngươi làm sao vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên có việc a.”

Ôm hồ khuyển vào trong ngực mình, phu nhân tuyệt không kiêng dè vết máu làm dơ y phục của mình.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sự lo lắng trong mắt nàng hóa thành kinh hoảng không che giấu được.

Hình thể tăng trưởng, vẻ đáng yêu hóa thành dữ tợn, ở dưới cái nhìn chăm chú của phu nhân, hồ khuyển biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một con sói lớn màu trắng bạc, hình thể nó thon dài, lông tóc tinh khiết, từng cây đều hiện ra ánh sáng lạnh lẽo tựa kim loại, hai con ngươi u lục, cất giấu lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.

Ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ giường đều trở nên chật chội.

“Ngươi...”

Chỉ vào cự lang màu trắng kia, kinh hoảng chiếm cứ tâm linh, trong lúc nhất thời phu nhân vậy mà nói không ra lời.

Mà một khắc sau, đại lang yêu từ trên cao nhìn xuống phu nhân đang thất kinh, khí tức bạo ngược chảy xuôi, nó bỗng há to miệng.

Rắc rắc rắc, cắn một cái nửa người rơi xuống, chậm rãi nhai nuốt, thỉnh thoảng lại có một giọt máu nhỏ xuống giữa răng môi cự lang.

Vào lúc này, trên mặt cự lang lộ ra một tia sảng khoái, hấp thu linh hồn của phu nhân, loại thống khổ tựa như bị hỏa diễm thiêu đốt ở sâu trong linh hồn nó rốt cục đã giảm bớt một chút.

Mà dưới tình huống như vậy, trong lòng nó không khỏi lại hiện ra đạo thân ảnh kinh khủng kia, vẻn vẹn chỉ là một tiếng rống đã khiến cho linh hồn của nó bị thương nặng, không thể không mang theo tộc đàn rời xa Đại Thanh Sơn, đến nay còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Nếu như không phải như vậy, nó đường đường Lang Vương cũng không cần ngụy trang thành một con sủng vật, ẩn thân ở nơi Nhân tộc tụ tập này.

Những vụ án mất hồn thường xuyên xảy ra kia là nó vì hấp thu hồn lực chữa thương, ra ngoài săn giết tạo thành.

Mà theo thương thế không ngừng khôi phục, đến thời khắc quan trọng, nó lặp đi lặp lại hành động đó càng thêm thường xuyên, nếu như không phải như vậy, nó cũng sẽ không vì nhiều lần giết người, thế cho nên bại lộ hành tung.

Phải biết ở thời điểm ban đầu, nó giết người đều là cẩn thận chọn lựa qua mục tiêu, trên cơ bản đều là một ít nhân vật râu ria, tỉ như kẻ lang thang, ăn mày, loại người này chết cũng liền chết, căn bản không có người sẽ để ý, càng không cần phải nói nó còn có thể khống chế số lượng cùng khoảng cách thời gian phạm án.

Thậm chí nó còn che giấu hành vi giết người của mình, ví dụ như có một lần nó phát hiện có người đang trộm trẻ con, vì thế nó theo đuôi sau lưng, sau khi kẻ trộm rời khỏi, thuận thế giết chết người nhà đó.

Bành, chậu nước rơi xuống đất, một nha hoàn từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy một màn có thể nói kinh hãi này.

“A, yêu quái! Người đâu, mau tới a, có yêu quái! Nó đã giết phu nhân!”

Trong nháy mắt sững sờ, chợt nha hoàn phát ra tiếng thét chói tai, sau đó vừa lăn vừa bò chạy ra phía ngoài.

Nhưng bóng tối bao trùm, linh hồn bị hấp thu, thân ảnh của nàng nhất thời trở nên lạnh như băng mà ngã trên mặt đất.

Lại một linh hồn bị hấp thu, khí tức lạnh lẽo của linh hồn nhanh chóng xoa dịu nóng rực trong lòng, thống khổ sâu trong linh hồn Lang Vương được giảm bớt, nhưng sát ý trong lòng càng ngày càng nồng đậm, nó cần càng nhiều hơn.

Lần này nó vốn định chỉ là lặng lẽ đi săn mồi ở bên ngoài mà thôi, chỉ mong có thể giảm bớt đau đớn trong linh hồn kia, dù sao nơi ẩn thân này nó vẫn tương đối hài lòng, nhưng nó không ngờ lại có người phá hủy chuyện tốt của nó, hơn nữa còn làm nó bị thương, điều này khiến nó không thể không thay đổi kế hoạch của mình.

Rống, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ, nhìn trong viện lắc lư từng bóng người, Lang Vương phá vỡ cửa gỗ, bắt đầu giết chóc.

Nơi này đã không thể ở lại, như vậy trước khi rời đi tự nhiên phải ăn no nê.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong màn đêm, đối mặt Lang Vương, người bình thường trong Châu Lan viện căn bản không có chút sức phản kháng nào, ngay cả chạy trốn cũng không làm được.

“Súc sinh!”

Vận bút như đao phát động, đao khí lạnh thấu xương chém xuống, thấy rõ cảnh tượng trong Châu Lan viện, mắt Cổ Tự Đạo như muốn nứt ra, hắn biết phu nhân mình tám chín phần mười là thật sự đã gặp bất trắc.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn còn có một tia nghĩ mà sợ, may mắn đêm nay hắn ngủ lại trong phòng một tiểu thiếp, nếu như đêm nay hắn ngủ lại trong Châu Lan viện này, không cẩn thận có thể hắn cũng đã chết.

Mà đối mặt với đao khí Cổ Tự Đạo chém ra, trên mặt lộ ra một tia khinh miệt, Lang Vương không thèm để ý chút nào, tùy ý duỗi ra một móng vuốt, dễ dàng chôn vùi nó.

Cúi đầu, không nhìn Cổ Tự Đạo, Lang Vương hấp thu sạch sẽ linh hồn nha hoàn đang mặt mũi tràn đầy sợ hãi bị nó dẫm dưới thân.

Thấy một màn như vậy, con ngươi Cổ Tự Đạo chợt co rút lại.

“Lang vương!”

Tại thời khắc này, hắn làm sao còn không đoán được vì sao con Lang yêu này có khí tức cổ quái, lúc cao lúc thấp như vậy.

Đáy lòng sợ hãi, Cổ Tự Đạo xoay người muốn chạy trốn, nhưng lúc này đã muộn.

Vù, kình phong gào thét, nhấc lên gió khiến cỏ cây phải khom lưng, bóng tối bao trùm, Lang Vương đã theo dõi hắn.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!