Trên đám mây, tiếng sói tru trầm thấp hữu lực vang vọng bên tai, uy thế vô hình như thủy triều đánh xuống, Trương Thuần Nhất biến sắc, trước tiên kết xuất Phục Hổ Ấn.
So với hắn, Hồng Vân và Lục Nhĩ còn bị ảnh hưởng lớn hơn một chút, Lục Nhĩ thì không sao, chỉ là hơi lảo đảo một chút, ý thức coi như thanh minh. Hồng Vân thì đầu óc choáng váng, hai mắt tối đen, ngay cả phi hành cũng sắp duy trì không nổi.
Cũng chính vào lúc này, sát cơ lạnh lẽo bao trùm tới, thân hóa thành ánh sáng xanh, mượn lực từ mái hiên cao tầng, không ngừng nhảy lên trên, cuối cùng leo lên đỉnh, thân thể hắn quấn lấy gió bão giống như vòi rồng, giống như trường thương, Lang Vương khóa chặt đám người Trương Thuần Nhất.
Ánh sáng bạc lưu chuyển, rìa gió bão hiện ra phong mang cực hạn. Nhìn bóng một người hai yêu ở trên đám mây trước mặt, trên mặt Lang Vương hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
Yêu thuật – Phong Bạo Chi Nha, cuồng bạo và sắc bén, dưới tình huống bị uy hiếp chấn nhiếp tâm thần, một khi bị cuốn vào trong đó, đối phương tất nhiên sẽ trở thành một đống thịt nát, tại thời khắc này, nó tựa hồ đã đoán được cảnh tượng tuyệt vời kia.
Nhưng ngay lúc này, Trương Thuần Nhất tay kết Phục Hổ Ấn, hai mắt hư hợp rồi lại nhanh chóng mở ra.
Hư không sinh bạch, đây là biểu hiện của lực lượng tinh thần tràn đầy. Một gương mặt hổ hư ảo xuất hiện trên khuôn mặt thuần túy nhân tộc của hắn, nó há mồm phát ra tiếng gầm rú chấn nhiếp sơn lâm.
Hổ gầm như sấm sét, đánh thẳng vào tâm linh. Vào giờ khắc này, Lang Vương giống như nhìn thấy một Sơn Quân chiếm cứ đỉnh núi, nhìn xuống bách thú. Trong lúc nhất thời, tâm thần hắn ngược lại cũng bị đối phương làm cho có chút hoảng hốt.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một luồng uy nghiêm thuộc về vương giả bắn ra từ sâu trong linh hồn của nó, quét sạch loại ảnh hưởng này, thế nhưng tiếp đó là nỗi đau đớn tựa như bị liệt hỏa thiêu đốt, vết thương trên linh hồn của nó cũng bị dẫn động.
Yêu hồn hỗn loạn, yêu lực kích động. Yêu thuật – Phong Bạo Chi Nha của Lang Vương lập tức xuất hiện một chút sơ hở không nên xuất hiện.
Mà ngay lúc này, ngửa mặt lên trời gào thét, cả người thiêu đốt huyết viêm, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, mười cái móc chặt, hai tay nắm thành quyền, thả người nhảy một cái, Lục Nhĩ trực tiếp từ trên đám mây nhảy xuống.
Thân hình như cung, nắm tay như búa, sát ý sôi trào, từ trên cao nhìn xuống, mang theo đại thế tự nhiên, hội tụ tất cả kình lực, hùng lực, mình đồng da sắt bốn cái pháp chủng gia trì trên người, bắt lấy sơ hở trong nháy mắt này, Lục Nhĩ muốn chùy sát Lang Vương.
Bành, trọng quyền va chạm với vòi rồng, cực hạn va chạm sinh ra. Ánh sáng của lân quang giáp ảm đạm, mảnh giáp tàn lụi, ở giữa không trung tan rã, tia sáng bạc như tơ như sợi cắt qua đủ loại Yêu thuật cứng cỏi gia trì trong Yêu thể Lục Nhĩ, lưu lại một đạo lại một đạo dấu vết. Trong lúc nhất thời, từng giọt máu bay múa trên không trung, nhưng điều này không thể lay chuyển ý chí Lục Nhĩ chút nào.
Nhếch miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn trắng noãn, triển lộ nụ cười dữ tợn mà lại khát máu, cột sống như rồng, phát ra vĩ lực, kình lực tích súc đã lâu nổ tung, phá vỡ yêu thuật • Phong Bạo Chi Nha, hai tay Lục Nhĩ bóp chặt như trọng chùy hung hăng nện lên trên đầu Lang Vương.
Bành, không khí nổ tung, hình thành nên gợn sóng mà mắt trần cũng có thể thấy được khuếch tán ra bốn phía, sức mạnh khổng lồ trút xuống, nhận lấy đòn đánh nghiêm trọng này, Lang Vương hóa thành một vệt sáng từ giữa bầu trời, như sao băng rơi xuống đất.
Oành, gạch đá nổ tung, bụi mù bốc lên, một cái hố to bị Lang Vương đập bể ra.
Cùng lúc đó, mượn lực lượng phản xung, thân hình bạch viên bay lên trên một khoảng cách nhất định, mà lúc này Thanh Phong bao phủ nó, bị Trương Thuần Nhất lợi dụng Phục Hổ Ấn đánh thức, Hồng Vân chuẩn xác tiếp được nó an toàn.
Cộc cộc, hạ thân hình xuống, huyết khí trên người như ngọn lửa thiêu đốt, xua tan bóng tối, Lục Nhĩ tới gần cái hố to kia.
Phù, gió nhẹ thổi qua, bụi mù tan hết, Lang Vương hiển lộ ra thân ảnh.
Máu tươi chảy xuôi, xương sọ cứng rắn nhất của nó đã vỡ nát, não tương màu trắng từ bên trong chảy ra, đầu lưỡi thật dài thè ra ngoài, ánh mắt ảm đạm, hít vào nhiều, thở ra ít, đã cách cái chết không xa.
“Ồ, còn chưa chết hẳn sao?”
Nhìn Lang Vương vẫn chưa tắt thở, trên mặt Lục Nhĩ hiện lên nụ cười khát máu, mà theo đó máu tươi lưu lại trên thái dương càng lộ vẻ dữ tợn.
“Địch nhân của ta vẫn nên đi chết hết a.”
Huyết hỏa trên người càng ngày càng tràn đầy, kình lực màu đỏ thẫm ngưng tụ trên hai nắm đấm lộ ra xương trắng, mang theo nụ cười gằn, bạch viên nhảy vào trong hố to.
Trong nháy mắt, tiếng bành bành vang lên, chấn động mặt đất, tác động lòng người.
Tiếng sói tru thê lương vang lên, sau vài lần, xung quanh mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Một phát nhấc tàn thể của Lang Vương lên, Lục Nhĩ nhảy ra khỏi hố to.
Xuân phong thổi qua, từng lỗ nhỏ trên người bạch viên bị yêu thuật lang vương cắt ra lúc trước đã bắt đầu khép lại. Mà sau đó, Hồng Vân lại tụ tập thành mưa, tẩy đi Lục Nhĩ một thân đầy máu đen.
Làm xong tất cả, Hồng Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới trước mặt, nhìn Lang Vương đã chết, trong mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia tò mò.
Mà lúc này đây, ở phía xa xem cuộc chiến, đám người Cổ Tự Đạo, Du Chính Toàn rốt cục chạy tới.
Nhìn Lang Vương xương cốt cả người vỡ vụn, suýt chút nữa trở thành một đống thịt nát, nhưng khí tức vẫn hung ác như cũ, trong mắt bọn họ không che giấu được sự khiếp sợ.
Mặc dù trước khi đến bọn họ đã có suy đoán, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Lang Vương bị đánh gục, tâm thần của bọn họ vẫn không thể tránh khỏi bị trùng kích.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc này, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Thuần Nhất có một loại cảm giác trước kia không có, đó là sự kính sợ của kẻ yếu đối với cường giả.
Thời gian trôi qua, thoáng một cái đã ba ngày.
Sau khi đánh chết Lang Vương, vì phòng ngừa vạn nhất, Trương Thuần Nhất lại ở trong huyện thành ngây người ba ngày, trong ba ngày này cũng không có người bởi vì mất hồn mà chết đi nữa.
Trải qua điều tra, cơ bản có thể xác định con Cửu Tử La Sát Quỷ kia đã rời khỏi huyện Trường Hà, cũng không có lần nữa trở về, trước đó những người mất hồn mà chết kia đều là Lang Vương giết chết.
Sau khi xác nhận kết quả này, Trương Thuần Nhất mang theo năm mươi khối linh thạch cùng yêu thể Lang Vương, quay trở về Long Hổ sơn.
Sau khi trở lại Long Hổ Sơn, theo thường lệ tắm rửa đốt hương, tẩy đi một thân mùi máu tanh, Trương Thuần Nhất lấy chiến lợi phẩm của mình ra, những thứ này đều lấy thân thể lang vương làm tài liệu, dùng Thiên Quân Lô luyện ra.
Trong đó một viên Tụy Yêu đan ẩn chứa tu vi bốn mươi năm, pháp chủng sáu viên, theo thứ tự là Liễm Tức, Phong Đạn, Phong Hành, Phong Thuẫn, Long Quyển, Uy Hiếp. Trong đó pháp chủng uy hiếp là đặc thù nhất, không chỉ là pháp chủng trung phẩm, hơn nữa còn tượng trưng cho thân phận.
“Lại là một con Chân Vương, trách không được một bầy phong lang lại đản sinh ra nhiều Yêu Lang như vậy. Trách không được lực khống chế của Lang Vương đối với bầy sói mạnh đến trình độ đáng sợ, có thể khiến chúng cam tâm tình nguyện trở thành đồ ăn của mình.”
Nhìn pháp chủng uy hiếp trước mắt, rất nhiều nghi hoặc trong lòng Trương Thuần Nhất có thể được giải khai.
Yêu Vương mà Tu Tiên giới nói tới thường có hai loại, một loại là Vương của một tộc đàn, một loại là Vương của Yêu tộc bước vào cảnh giới thứ ba, tu vi có thể so với tu sĩ Đạo Nhân cảnh của Nhân tộc.
Mà loại thứ nhất lại chia nhỏ làm hai loại, ngụy vương và Chân vương, căn cứ vào đó là pháp chủng uy hiếp, có pháp chủng uy hiếp thì chính là Chân vương, ngược lại chính là ngụy vương.
Sức mạnh của pháp chủng uy hiếp chủ yếu thể hiện ở hai phương diện, một là chấn nhiếp tâm linh, không chỉ có thể dùng để đối địch, cũng có thể cường hóa sự trung thành của tộc đàn đối với mình.
Một cái khác thì là lợi dụng khí cơ của mình xâm nhiễm đồng tộc, thúc đẩy đồng tộc yêu hóa, cũng chính bởi vì vậy, đàn Phong lang mới xuất hiện nhiều lang yêu như vậy.
“Nhưng mà Lang Vương như vậy vì sao lại chật vật trốn thoát? Hơn nữa còn bị tổn thương linh hồn.”
Nghi hoặc cũ bị giải khai, nghi hoặc mới lại sinh ra trong lòng Trương Thuần Nhất.
Làm Chân Vương, thống soái đàn sói, lấy thực lực Lang Vương tại Đại Thanh Sơn hẳn là ít có yêu có thể địch lại, trừ phi nó đi trêu chọc những yêu vật tu vi năm trăm năm kia.
Nhưng dù có muốn đánh bị thương linh hồn của Lang Vương cũng không phải chuyện dễ dàng. Viên pháp chủng này có thể bảo vệ linh hồn Lang Vương một cách hiệu quả, Yêu vật tu vi năm trăm năm cũng khó làm nó bị thương.
“Chẳng lẽ nói bên trong Đại Thanh Sơn còn có một đầu Chân Vương khác mạnh hơn?”
Nhất niệm bách chuyển, trong lòng Trương Thuần Nhất nổi lên một ý niệm.
Vương không thấy vương, đây là một loại thiên tính, một con Chân Vương đụng phải một con Chân Vương khác, rất dễ dàng dẫn phát linh hồn cùng ý chí đối kháng, đây cũng là một loại khả năng dễ dàng làm bị thương linh hồn Chân Vương nhất, bởi vì loại va chạm này là yêu thú chính mình cũng khó có thể khống chế.
“Nhưng mà, loại pháp chủng uy hiếp này có thể để Lục Nhĩ thử dung hợp.”
Bỏ xuống suy đoán trong lòng, Trương Thuần Nhất bắt đầu phân chia những chiến lợi phẩm này.
Ý chí Lục Nhĩ vốn cứng cỏi, nếu có thể dung hợp pháp chủng uy hiếp, tất nhiên sẽ trở nên cường hãn hơn. Còn những pháp chủng thuộc tính Phong kia thì có thể giao cho Hồng Vân.