Phong cảnh của Tịch Nguyệt Tông rất đẹp, cách tiếp đãi khách cũng rất hòa nhã.
Hay nói đúng hơn là rất cung kính.
Nếu không phải Tuyết Mạc còn phải tìm kiếm công pháp trẻ mãi không già, hắn rất muốn ở lại đây một thời gian.
Tuy nhiên, chưa kịp để Tuyết Mạc mở lời từ biệt, sự xuất hiện của một viên đan dược đã phá vỡ kế hoạch rời đi của hắn.
- Sư phụ?
- Suỵt~
- Ngươi cầm lấy những thứ này, chỉ cần lão quái vật Huyết Ma kia lộ ra tín hiệu nguy hiểm thì ngươi hãy đưa cho hắn một cái, cố gắng giữ chân hắn, chúng ta cần thời gian.
- Sư phụ, viện binh của thượng tông vẫn chưa đến sao?
- Đừng chờ nữa, chúng ta đã bị Thái Nhất Tông bỏ rơi rồi, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình!
- Thái Thượng trưởng lão đã lên tiếng, từ hôm nay bắt đầu chiêu mộ đệ tử với số lượng lớn.
- Nhiều người như vậy chắc cũng không đấu lại được đâu?
- Không, chúng ta định vỗ béo hắn!
………
Tuyết Mạc không hề biết rằng mình đã trở thành Huyết Ma tu luyện ma công trong mắt Tịch Nguyệt Tông.
Ở khu chợ của Tịch Nguyệt Tông vài ngày, Tuyết Mạc định rời đi.
Dù sao thì đối với hắn, nơi đây cũng là đất khách quê người.
Mấy hôm trước, hắn còn cảm nhận được khí tức của một tu sĩ có tu vi vượt qua Linh Anh cảnh ở khu chợ.
Năng lượng ẩn chứa trong cơ thể đối phương rất mạnh.
Vì vậy, hắn muốn nhanh chóng tìm được công pháp trẻ mãi không già rồi quay về Thần Châu.
Nơi đó không có tu sĩ nào có tu vi quá cao, nhịp sống cũng tương đối thong thả.
Tuy nhiên, Tuyết Mạc vừa định từ biệt thì Mộ Dung Tuyết đã lấy ra một viên đan dược đưa đến trước mặt hắn.
- Thanh Xuân đan?
- Đúng vậy tiền bối, đây là đan dược do Ngũ trưởng lão của chúng ta luyện chế.
Tuyết Mạc cầm lấy viên đan dược màu hồng phấn từ tay Mộ Dung Tuyết, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò.
Mộ Dung Tuyết giải thích:
- Ngũ trưởng lão của chúng ta là một luyện đan sư hiếm có, viên đan dược này cũng là thành quả nghiên cứu nhiều năm của bà ấy, nghe nói Ngũ trưởng lão chính là dựa vào viên đan dược này mà dung nhan không già.
- Nghe nói?
Tuyết Mạc nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tuyết.
- Vâng, bởi vì nguyên liệu chính để luyện chế rất khó trồng trọt, loại Thanh Xuân đan này mỗi năm chỉ có thể luyện chế được ba đến bốn viên, đây chính là bảo bối của Ngũ trưởng lão, bình thường bà ấy sẽ không lấy ra cho người khác đâu.
Nghe vậy, Tuyết Mạc lập tức hiểu ra.
Chắc là chuyện mình cứu nha đầu này đã bị cô nàng nói cho sư phụ của mình biết, cho nên mới cầu xin viên đan dược này để làm quà cảm ơn.
Mộ Dung Tuyết đã thề sẽ không tiết lộ chuyện Tuyết Mạc là người của Diệt Ma Diễm Tông, nhưng không bao gồm chuyện cứu cô nàng ngày hôm đó, chuyện đó đã qua một năm rồi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Mạc yên tâm thoải mái cất viên đan dược đi.
Thấy vậy, Mộ Dung Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
- May mà mình nhanh trí, nếu không lão quái vật Huyết Ma kia chắc chắn sẽ nổi giận!
Tuyết Mạc không biết Mộ Dung Tuyết đang nghĩ gì, sau khi Mộ Dung Tuyết lui ra khỏi phòng, hắn liền lấy viên Thanh Xuân đan kia ra.
Nhìn viên đan dược màu hồng phấn trong tay, Tuyết Mạc có chút mong đợi.
Hắn không trực tiếp ăn vào mà dùng lưỡi liếm thử.
Hơi ngọt! Sau khi không nhận được thông báo trừ máu từ hệ thống, Tuyết Mạc mới nuốt viên đan dược vào bụng.
Đan dược vừa vào miệng liền tan ra.
Cùng với một cảm giác ấm áp dâng lên trong bụng, Tuyết Mạc lập tức trở nên kích động.
Hắn có thể cảm nhận được mình đang trẻ ra.
Tuy nhiên, cảm giác đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ trong vài nhịp thở, cảm giác đó đã biến mất.
Tuyết Mạc phóng ra một màn nước soi kỹ khuôn mặt mình.
Cuối cùng hắn cũng xác định, viên đan dược này có hiệu quả.
- Ta nhớ lần trước trên mặt ta có bảy nghìn ba trăm bốn mươi tám (7348) nếp nhăn.
- Bây giờ chỉ còn bảy nghìn ba trăm bốn mươi bảy nếp rưỡi (7347,5)!
- Nếu có thêm vài triệu viên nữa, ta chắc chắn có thể trở lại dung mạo hai mươi tuổi!
Tuyết Mạc cất màn nước đi, trong mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng.
Không ngờ mình mới đến đây hơn một năm đã tìm được cách trẻ mãi không già.
Tuy Mộ Dung Tuyết nói nguyên liệu chính của viên đan dược này rất khó trồng trọt, nhưng hắn có tiền.
Hắn có thể mua.
Nghĩ đến đây, Tuyết Mạc đứng dậy đi ra cửa.
Hắn muốn gặp Ngũ trưởng lão trong lời nói của Mộ Dung Tuyết.
Nếu có thể xin được phương thuốc luyện chế loại đan dược này từ chỗ đối phương thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên, Tuyết Mạc vừa mở cửa thì một bóng người đã lăn vào.
Khóe miệng Âu Dương Thiến còn dính một chút nước miếng, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng.
Khóe miệng Tuyết Mạc giật giật, rõ ràng là nha đầu này đã ngủ gật trước cửa phòng mình.
Phải biết là Mộ Dung Tuyết mới ra ngoài chưa đầy mười phút.
Nói cách khác, đối phương đã dựa vào cửa ngủ thiếp đi trong vòng mười phút, hơn nữa còn chìm vào giấc ngủ sâu!.
- Tiền, tiền bối.
Âu Dương Thiến vội vàng đứng dậy phủi phủi bụi đất trên mông.
- Tiền bối, người muốn ra ngoài sao? Người muốn đi đâu? Ta dẫn đường cho người.