- Chúc mừng ký chủ đã sống thêm một năm. .
- Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng Trường Sinh, sinh mệnh +1, pháp lực +1, linh thạch +10. .
Âm thanh thông báo đều đặn vang lên vào mỗi ngày mùng bốn tháng tư hàng năm.
Tuyết Mạc bình tĩnh cất số linh thạch vừa xuất hiện trong túi vào trong túi tiền rồi tiếp tục lên đường.
Từng có một thời, hắn cũng muốn oanh oanh liệt liệt lăn lộn giang hồ một phen.
Thế nhưng sau khi sống ẩn dật nhiều năm như vậy, hắn đã sớm đánh mất đi nhiệt huyết lúc ban đầu.
Tuyết Mạc của hiện tại dường như chẳng còn nhìn rõ con đường phía trước, hắn chỉ đang sống vì sợ hãi cái chết.
Cho dù đã sống rất nhiều năm.
Nhưng hắn vẫn sợ hãi cái chết đến bất ngờ.
Thời gian trôi qua bao lâu, chẳng ai hay biết, cho đến một ngày, Tuyết Mạc đi đến một thung lũng hoang vắng.
Ngay lúc Tuyết Mạc muốn ngồi xuống uống miếng nước nghỉ chân thì một đám người mặc quần áo tả tơi xuất hiện phía trước con đường.
Trong mắt những người này đã không còn ánh sáng, chỉ còn lại một mảnh đục ngầu.
Bước chân họ tập tễnh, thân thể gầy gò ốm yếu.
Thi thoảng lại có người ngã xuống giữa dòng người đang di chuyển.
Thế nhưng những người còn lại dường như không hề liếc mắt nhìn những người ngã xuống, chỉ tự mình lo mà bước về phía trước.
Tuyết Mạc lui vào trong rừng cây bên đường, lặng lẽ nhìn những người dân đói khổ.
Mãi cho đến khi dòng người dần dần khuất xa, Tuyết Mạc mới trở lại con đường mòn.
- Cho, cho xin chút gì ăn. .
Một người đàn ông thoi thóp nằm trên đất, ánh mắt cầu xin nhìn Tuyết Mạc.
Thế nhưng Tuyết Mạc chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi bước qua người ông ta.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi rời khỏi thành thị trước đó, trong người Tuyết Mạc cũng chẳng còn chút thức ăn nào.
Tuyết Mạc có thể ăn, cũng có thể không ăn.
Sinh mệnh của hắn rất dài, pháp lực cũng chưa từng sử dụng.
Không ăn cơm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Vì vậy, hắn thường không mang theo nhiều thức ăn bên mình.
Theo bước chân Tuyết Mạc, trên con đường mòn cũng xuất hiện ngày càng nhiều người đói khổ.
Tuyết Mạc đều cẩn thận tránh né những người này, dù họ không gây nguy hiểm gì cho hắn.
Cho đến tối ngày hôm đó, trên bầu trời vang lên tiếng sấm chớp liên hồi.
Ngay sau đó là cuồng phong gào thét, mưa to trút xuống như thác đổ.
Những người dân vốn đang thoi thóp bên bờ vực sống chết lập tức ngã xuống quá nửa.
Những người còn lại bắt đầu tìm kiếm nơi trú ẩn.
Tuyết Mạc tìm thấy một hang động, nhưng chưa kịp trú mưa bao lâu thì hai cặp vợ chồng, mỗi người bế một đứa con, chạy đến.
Nhìn thấy Tuyết Mạc, hai cặp vợ chồng rõ ràng đều sững người.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ già yếu của Tuyết Mạc, họ đã không lựa chọn rời đi.
Mọi người đều không nói gì, lặng lẽ ngồi bên đống lửa, hong khô quần áo đã ướt sũng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơn mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại, Tuyết Mạc tìm một chỗ khô ráo dựa vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Tuyết Mạc tỉnh lại thì trời đã về khuya.
Nhìn đống lửa sắp tắt, Tuyết Mạc tiến lên thêm vài khúc củi.
Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị đi ngủ tiếp thì một vài giọt máu trên mặt đất thu hút sự chú ý của hắn.
Ngẩng đầu nhìn hai cặp vợ chồng đang ngủ say, lúc này đứa trẻ trong vòng tay họ đã biến mất, thay vào đó là hai bọc máu đang thấm dần.
Một từ ngữ từ kiếp trước bất chợt hiện lên trong đầu Tuyết Mạc.
Thay con đổi gạo!
Tuyết Mạc hít một hơi thật sâu, liếc nhìn hai cặp vợ chồng đang ôm nhau sưởi ấm rồi xoay người đi ra khỏi hang động.
Cơn mưa không ngừng trút xuống người Tuyết Mạc, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Hỏa Cầu Thuật!.
Tuyết Mạc lần đầu tiên sử dụng thuật pháp đã học được nhiều năm.
Một quả cầu lửa to bằng quả bóng rổ từ ngón tay hắn bay ra.
Quả cầu lửa nóng rực lập tức làm bốc hơi nước mưa xung quanh người Tuyết Mạc.
Thấy thứ này hữu dụng, Tuyết Mạc nghĩ ngợi một chút rồi đặt quả cầu lửa lên vị trí cách đỉnh đầu hơn một mét.
Tuy quả cầu lửa đang không ngừng tiêu hao pháp lực của hắn, nhưng Tuyết Mạc cảm thấy nó tiêu hao không nhiều.
Trong cơ thể hắn, pháp lực từ lâu đã giống như biển cả mênh mông vô bờ bến.
Lúc này, sự tiêu hao của quả cầu lửa nhiều nhất cũng chỉ như cắm một cái ống hút vào biển cả.
Quả cầu lửa làm bốc hơi nước mưa, đồng thời cũng chiếu sáng con đường phía trước cho Tuyết Mạc.
Tuy nhiên, Tuyết Mạc không biết rằng, hành động ngầu lòi của hắn sẽ nhanh chóng mang đến rắc rối cho hắn.
Cách đó trăm dặm, một nhóm tu sĩ đang giao chiến ác liệt.
- Thiếu chủ, người đi trước đi!.
- Phúc bá~.
- Đi mau!.
Lục Thừa Phong nước mắt lưng tròng, cắn răng nhảy lên phi kiếm hóa thành một tia sáng bỏ chạy.
Không ngoài dự đoán, người được gọi là Phúc bá chỉ trong nháy mắt đã bỏ mạng.
Vài tia sáng cũng lập tức đuổi theo Lục Thừa Phong.
Vì bị thương, Lục Thừa Phong chạy chưa được bao xa đã phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy truy binh phía sau ngày càng gần, trong lòng Lục Thừa Phong dâng lên nỗi bi thương vô hạn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng dáng cảnh giác cách đó mười dặm đã thu hút sự chú ý của hắn.