- Hai viên Phá Cảnh Đan này xin hãy giúp lão phu gửi cho Mộ Dung cô nương và Âu Dương cô nương.
- Thêm nữa, lão phu có một lời khuyên.
- Nạp Lan Tông chủ có thể thử chiêu mộ một số đệ tử nam vào tông môn.
- Tất nhiên, lão phu chỉ nói vậy thôi.
- Nạp Lan Tông chủ, cáo từ!
Nói xong Tuyết Mạc quay người rời đi, lúc này Nạp Lan Dung Nhược mới hoàn hồn.
- Huyết Ma~
Hai chữ tiền bối của Nạp Lan Dung Nhược còn chưa kịp thốt ra, Tuyết Mạc đã ngay lập tức ngắt lời nàng:
- Ngừng lại!
- Haiz!
Tuyết Mạc thở dài một tiếng, quay lưng về phía Nạp Lan Dung Nhược vẫy tay.
- Nạp Lan Tông chủ, quên lão phu đi, chúng ta là không thể nào.
Nói xong, Tuyết Mạc trực tiếp bay ra ngoài Tịch Nguyệt tông.
Nạp Lan Dung Nhược (?_?)…….
Thực ra cũng không thể trách Tuyết Mạc hiểu lầm.
Dù sao ngay từ đầu là Nạp Lan Dung Nhược đã hiểu lầm trước.
Hiểu lầm này đến giờ vẫn chưa được giải quyết.
Bên ngoài Tịch Nguyệt tông, Tuyết Mạc quay đầu nhìn nơi đã ở mấy năm này.
Nói thật, hắn rất thích nơi này.
Ở đây không có tranh đấu, còn có nhiều nữ tu xinh đẹp như vậy.
Không chỉ có hai người bạn Mộ Dung Tuyết và Âu Dương Thiến, mà còn có hồng nhan tri kỷ Lý Linh Nhi.
Hơn nữa còn có một mỹ nữ tông chủ thầm yêu mình.
Nhưng để trở về tuổi trẻ, Tuyết Mạc buộc phải rời đi.
- Có lẽ một ngày nào đó, ta thực sự sẽ trở lại…
Tuyết Mạc thì thầm một câu, sau đó bay về hướng Thái Nhất tông.
Mục Linh Tuyết, Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất tông, tuổi tác chắc chắn không ít, nhưng có thể giữ được dung nhan tuổi hai mươi, Tuyết Mạc cảm thấy cần thiết phải đến hỏi thăm.
Thậm chí hắn nghi ngờ, Mục Linh Tuyết rất có thể sở hữu công pháp trở về tuổi trẻ.
…
Thành Thái Nhất.
Tuyết Mạc tùy tiện tìm một tửu lâu phong nguyệt nghỉ ngơi qua đêm.
- Tuy ta và Mộc đạo hữu có chút giao tình, nhưng đến nhà thăm hỏi vẫn nên mang theo chút quà!
Nghĩ đến đây, sáng sớm hôm sau Tuyết Mạc liền đi về phía cửa hàng quà tặng.
Thành Thái Nhất rất lớn, cửa hàng quà tặng cũng rất nhiều.
Trong đó không thiếu những cửa hàng do tu sĩ mở.
Linh thạch Tuyết Mạc không thiếu, quà tặng tự nhiên phải mua loại đắt tiền.
Đương nhiên, thành Thái Nhất cũng không có bán lễ vật gì quá quý giá.
Xét cho cùng cũng chỉ là những cửa hàng do tu sĩ Luyện Khí cảnh, Thoát Phàm cảnh mở mà thôi.
Ý nghĩa thực sự của quà tặng vẫn là tấm lòng.
- Định Duyên, tên tiệm quà tặng này thật thú vị.
- Đạo, huyết, Huyết Ma!
Chưởng quầy còn chưa kịp hô lên hai chữ ‘đạo hữu’ thì đã nhớ ra mình đã gặp lão già này ở đâu.
Lão quái vật Huyết Ma.
- Ồ, ngươi nhận ra lão phu?
Tuyết Mạc mỉm cười bước vào.
Tuy nhiên, dù Tuyết Mạc nở nụ cười rạng rỡ, hai chân chưởng quầy vẫn run lên.
Nhìn lão quái vật Huyết Ma đang nhìn đông ngó tây trong tiệm, chưởng quầy suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Tuyết Mạc tùy ý liếc mắt nhìn hai cái rồi mất hứng thú.
Quà tặng mà, cái gì cũng được.
- Chưởng quầy, cách gói quà của tiệm ngươi không được đẹp lắm!
- Ực~
Chưởng quầy nuốt nước miếng, vội vàng nói:
- Huyết Ma tiền bối, đây đều là hàng mẫu, ngài cần chúng ta có thể làm lại.
Tuyết Mạc nghe vậy gật đầu.
- Được rồi, tất cả các loại quà tặng, mỗi loại lấy cho lão phu mười món.
- Gói to một chút, gói xong mang đến chỗ Mộc Lăng Tuyết đạo hữu ở Thái Nhất Tông.
- Hả!
Chưởng quầy há hốc mồm.
Thái Thượng trưởng lão Mộc Lăng Tuyết!
Không ổn!
Lão quái vật Huyết Ma muốn cầu hôn Thái Thượng trưởng lão!.
- Sao vậy? Không thể đưa sao?
- Có thể, có thể!
Chưởng quầy vội vàng gật đầu, hắn sợ mình chỉ cần nói một câu ‘không thể’ là sẽ bị lão quái vật trước mặt bóp chết ngay lập tức.
Tuyết Mạc thấy vậy hài lòng gật đầu hỏi:
- Được rồi, bao nhiêu linh thạch?
- Không dám!
- Hửm?
- 9999 linh thạch...
- Tốt!
Trả xong linh thạch, Tuyết Mạc thuận miệng nói:
- Giúp ta nhắn với Mộc đạo hữu một câu, nói ta ngày mai sẽ đến nhà bái phỏng.
Nói xong Tuyết Mạc liền bỏ đi.
Hắn không biết rằng, lúc này một hiểu lầm lớn đang đến gần.
Nửa ngày sau, hơn 100 rương quà được đưa đến trước mặt Trần Đạo Kỳ.
- Ngươi chắc chắn đây là lão quái vật Huyết Ma tặng cho Thái Thượng trưởng lão?
Chưởng quầy tiệm quà tặng Định Duyên vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy Tông chủ, đây đều là do Huyết Ma tiền bối tự mình dặn dò đưa đến cho Thái Thượng trưởng lão.
- Hít~
- Chết tiệt! Hắn có ý gì!
Lăng Vô Ngân đá văng một rương quà, ánh mắt hung dữ nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy vậy liền nuốt nước miếng.
- Tam trưởng lão, bình tĩnh!
Trần Đạo Kỳ khuyên nhủ:
- Có lẽ đây là hiểu lầm.
- Những món quà này có lẽ chỉ là~
Trần Đạo Kỳ còn chưa nói xong đã nhìn thấy trong chiếc rương bị đá văng ra lăn ra mấy bộ quần áo.
Màu đỏ, còn có chữ hỷ.
- Tiệm quà tặng của các ngươi chủ yếu kinh doanh cái gì?
- Tình định nhân duyên, tiệm của đệ tử chủ yếu là tổ chức hôn lễ~
Chưởng quầy còn chưa nói xong, Lăng Vô Ngân lại nổi giận.
- Chết tiệt!
- Lão quái vật Huyết Ma, Quá đáng! Quá đáng!!
Tuy Lăng Vô Ngân trông già, nhưng Mộc Lăng Tuyết là sư phụ thực sự của hắn.
Cổ nhân có câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, à không, bây giờ là làm mẹ.
Hành động của lão quái vật Huyết Ma chẳng khác nào muốn cưới mẹ hắn làm cha hắn.