Điền Tâm cũng không biết mình vào bằng cách nào, tự nhiên cũng không thể biết đường ra.
Nhưng Tuyết Mạc vẫn quyết định mang theo nàng.
"Huyết Ma lão gia, chẳng phải ngươi nói không tìm được đường ra sao?"
Điền Tâm đeo một cái túi nhỏ, bên trong chỉ có một bộ quần áo để thay, còn lại là một ít rau củ khô và đồ ăn vặt.
Còn hai con mèo Tiểu Bạch và Đại Bạch thì được thả tự do.
Được rồi, kỳ thật là bị vứt bỏ!
"Chính là bởi vì không tìm được đường nên ta mới mang theo ngươi."
"A?"
Điền Tâm vẻ mặt hoang mang nhìn Tuyết Mạc, nàng không hiểu Tuyết Mạc có ý gì.
Nhưng Tuyết Mạc chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó giẫm mạnh một cước xuống đất.
"Ầm ầm ~ "
Rừng cây phía trước lập tức đổ sụp trên diện rộng, rừng cây xung quanh cũng vang lên từng đợt tiếng không khí nổ tung.
Một con đường lớn rộng vài trượng từ dưới chân Tuyết Mạc kéo dài thẳng ra ngoài khu rừng.
Tuyết Mạc biết, bạo lực tuy thực dụng, nhưng sẽ phá hỏng trận pháp nơi này.
"Oa ~ "
Điền Tâm như một đứa trẻ chưa từng thấy cảnh đời, mở to hai mắt nhìn.
Phải rồi, nàng chính là một đứa trẻ chưa từng thấy cảnh đời.
"Huyết Ma lão gia, ngươi là thần tiên sao?"
Tuyết Mạc cười cười không trả lời câu hỏi này của Điền Tâm.
"Đi thôi, lão phu dẫn ngươi đi tìm người thân."
"Đa tạ Huyết Ma lão gia."
––––––
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nửa năm đã trôi qua trong nháy mắt.
Cách Thiên Sơn thành ngàn dặm.
Hai bóng người, một già một trẻ đang bay cực nhanh về phía này.
"Nha đầu, cố gắng lên! Phía trước chính là Thiên Sơn thành rồi!" Giọng Tuyết Mạc có chút lo lắng.
"Ta, ta e là không ổn rồi ~ "
Điền Tâm nằm úp trên lưng Tuyết Mạc, hơi thở ngày càng yếu ớt.
"Đừng ngủ, nha đầu, mau tỉnh lại!"
"Huyết, Huyết Ma lão gia ~ ta ~"
Điền Tâm còn chưa nói xong đã ngất đi.
Tuyết Mạc thấy vậy lập tức tăng tốc.
Một lát sau.
Thiên Sơn thành, tửu lâu Vị Cực Tiên.
"Ăn chậm thôi, đừng nghẹn."
"Chẹp ~ chẹp ~"
Nhìn Điền Tâm ăn thịt ngon lành, Tuyết Mạc không khỏi lắc đầu.
Nửa năm trước, hắn mang theo tiểu la lỵ trước mặt rời khỏi Tịch Tĩnh đảo.
Nhưng rất nhanh Tuyết Mạc liền phát hiện nha đầu Điền Tâm này có khẩu vị rất lớn.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ bằng lượng cơm của mười phàm nhân trưởng thành.
Đương nhiên, Tuyết Mạc rất giàu có, một chút đồ ăn mà thôi, hắn không để tâm.
Nhưng điều khiến Tuyết Mạc khó chịu là, nha đầu này dường như là Thao Thiết chuyển thế, chỉ cần một canh giờ không ăn cơm là sẽ kêu đói.
Lúc đầu Tuyết Mạc không để ý tới nàng, nhưng khi Điền Tâm đói đến ngất xỉu trước mặt hắn, hắn mới biết, nha đầu này không phải giả vờ.
Tuyết Mạc không thể tưởng tượng nổi, với lượng cơm ăn như vậy, đối phương đã sống sót trên Tịch Tĩnh đảo bằng cách nào.
Khi Tuyết Mạc hỏi, Điền Tâm nói với hắn, lúc nàng ở Tịch Tĩnh đảo, một hai ngày không ăn cũng không thấy đói, cho dù có đói thì ăn chút rau củ khô và đồ ăn vặt là no rồi.
Vì vậy, nửa năm nay Tuyết Mạc không có thời gian đi giúp nàng tìm người thân, chỉ mang theo nàng ăn ăn ăn.
Kết quả là nửa năm ăn uống, tiểu nhân trước mắt không những không tăng cân mà còn gầy đi.
Mà còn là kiểu rất rõ ràng!
"Ợ ~ "
"Huyết Ma lão gia, ta no rồi."
Điền Tâm hài lòng vỗ vỗ cái bụng hơi phình lên, thoải mái dựa vào ghế.
Tuyết Mạc thấy vậy vội vàng đưa tay lay lay nàng, Điền Tâm lúc này mới không ngủ gật.
Đây cũng là một điểm đặc biệt khác của Điền Tâm, ăn no là muốn ngủ.
Đương nhiên, không bao lâu nữa nàng sẽ lại đói mà tỉnh dậy.
"Đi thôi, lão phu vừa mới nghe nói gần đây có một vị danh y, ta dẫn ngươi đi khám."
"Ồ."
Điền Tâm ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy đi theo Tuyết Mạc ra khỏi tửu lâu.
Nhìn tiểu la lỵ bên cạnh, Tuyết Mạc không khỏi thở dài.
Diện tích Thiên Sơn thành không lớn, đây là một thành thị mà số lượng tu sĩ nhiều hơn phàm nhân, cho nên dân số cũng không nhiều.
Phần lớn tu sĩ trong đó đều là đệ tử của Thiên Trì, còn lại ngoài một ít đệ tử Linh Kiếm tông ra thì là tu sĩ của một số tông môn bản địa ở Thiên Sơn.
Mà Thiên Trì này chính là tên tông môn của Thiên Sơn Đồng Lão.
Trước kia Chu Thái đã nói với Tuyết Mạc rằng Thiên Sơn kiểm tra rất nghiêm ngặt, đến Thiên Sơn thành Tuyết Mạc mới thực sự cảm nhận được điều này.
Nói thật, nửa năm qua ở trong phạm vi thế lực của Thiên Sơn, Tuyết Mạc chỉ gặp hai lần kiểm tra lệnh bài thân phận.
Nhưng đến nơi này, bầu không khí rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều.
Không chỉ tất cả các cửa hàng đều yêu cầu xuất trình lệnh bài thân phận khi mua đồ, mà ngay cả khi đi trên đường cũng thường xuyên gặp đệ tử chấp pháp của Thiên Trì tiến lên kiểm tra.
May mà Điền Tâm chỉ là một phàm nhân, nếu không Tuyết Mạc thật sự sẽ gặp phiền phức.
Rất nhanh hai người đã tìm được vị danh y nổi tiếng trong lời đồn.
Nhưng sau khi vị này xem xét kỹ càng trong nửa canh giờ, cuối cùng đưa ra kết luận.
Suy dinh dưỡng!
Chỉ vậy thôi mà còn lấy của Tuyết Mạc mười viên linh thạch tiền khám bệnh!
Không còn cách nào khác, Tuyết Mạc chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp không phải biện pháp.
Ích Cốc đan!
Thứ này không đáng giá, một viên linh thạch có thể mua năm bình, một bình có tới hai mươi viên!
Nghe nói cái bình đựng Ích Cốc đan còn đắt hơn cả đan dược bên trong!
Tu sĩ Luyện Khí cảnh bình thường ăn một viên Ích Cốc đan có thể cầm cự được ba năm ngày.