Chương 99: [Dịch] Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Người khiến Tuyết Mạc cảm thấy hứng thú - Bạch Tuyết 1

Phiên bản dịch 5186 chữ

"Hơn nữa nhìn tuổi tác của hắn, thậm chí có thể đã đạt đến Tông Sư cảnh giống như cha ta."

"Nếu hắn muốn bất lợi cho ta thì đã sớm ra tay rồi!"

"Tử Trần ta dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, chuyện thử thăm dò sau này đừng nhắc đến nữa!"

"Vâng, thiếu chủ!"

Hai người không biết rằng, tuy Tuyết Mạc đã đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tuyết Mạc mỉm cười lắc đầu.

Xem ra cái gọi là lễ ngộ đặc biệt cũng chỉ là dựa trên việc ngươi có thực lực.

Hắn đã biết, trên đời này làm gì có chuyện cho không ai cái gì.

Lúc này, Tiểu Nguyệt cũng đã dọn dẹp xong phòng.

"Tuyết bá, chăn ga gối đệm đều đã chuẩn bị xong cho ngài, ngài còn cần gì nữa không?"

Tuyết Mạc nghe vậy ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, rồi lại nhìn chăn bông dày cộp trên giường.

...

"Tuyết bá, nếu không còn gì cần nữa, ta xin phép lui xuống."

"Chờ đã!"

...

Nghị sự đường.

Tử Trần đang bàn bạc công việc với mấy vị đường chủ, một nữ tử áo trắng đột nhiên đi vào.

"Thiếu chủ, Tuyết bá đã đến Cửu Nguyệt thành cách đây ba mươi dặm."

"Chuyện này thì..."

Chưa để Tử Trần nói xong, nữ tử đã nói tiếp: "Hắn đến thanh lâu!"

Tử Trần...

Cửu Nguyệt thành, Thiên Hương lầu.

"Công tử ~ "

"Công tử hào phóng!"

Hoa khôi tên Vân Sơ Mộng, mười tám tuổi, da trắng mạo mỹ chân dài.

Sáng sớm hôm sau, Tuyết Mạc tinh thần sảng khoái bước ra khỏi Thiên Hương lầu.

Đã nhiều năm rồi hắn không trò chuyện tâm tình với hoa khôi.

Đêm qua, Vân Sơ Mộng rất mệt mỏi, nhưng Tuyết Mạc rất vui vẻ.

Từ Vân Sơ Mộng, Tuyết Mạc lại sao chép được một câu chuyện cảm động.

Mất cha từ nhỏ, cha dượng vô sỉ, mẹ ruột nhu nhược.

Nàng chỉ muốn kiếm đủ tiền rồi mở một tiệm son phấn.

Tuy không biết câu chuyện là thật hay giả, nhưng không ảnh hưởng đến việc Tuyết Mạc cho rằng nàng là một cô gái tốt.

Vọng Nguyệt trại.

Tuyết Mạc vừa định vào trại đã bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Mấy đại hán râu quai nón đi đến bên cạnh Tuyết Mạc nhỏ giọng nói.

"Tuyết bá, thật là lão mà còn sung!"

"Tuyết bá, lần sau nhớ rủ ta theo!"

"Tuyết bá, chú ý giữ gìn sức khỏe, nghe nói mấy hôm trước Tiểu Lưu đi về xong bị ngứa ở chỗ ấy, nhớ mang theo ô..."

"Đừng nói bậy, ta về nhà phơi nắng mấy hôm là khỏi ngứa rồi!"

Tuyết Mạc (???)...

Khác với sự nhiệt tình của mấy đại hán râu quai nón, đội thân vệ của Tử Trần, cũng chính là đám nữ tử áo trắng, ánh mắt các nàng nhìn Tuyết Mạc rất khinh bỉ.

Tuyết Mạc cũng không quan tâm, ánh mắt của người đời đối với hắn không quan trọng.

Dù sao mấy trăm năm sau, ai còn nhớ đến ai chứ?

Tuyết Mạc trở về phòng uống một chén nước, sau đó liền nhìn thấy một cây nhỏ lặng lẽ sinh trưởng trong chậu.

"Xin lỗi, ta quên cho ngươi phơi nắng rồi."

Tuyết Mạc nói xong liền bế Tiểu Tiểu Bố ra sân phơi nắng.

Tuyết Mạc vừa phơi nắng vừa lặng lẽ nhìn cây nhỏ chưa đến mười centimet trong chậu, suy nghĩ của hắn cũng không biết đã phiêu du đến nơi nào.

Năm ngày sau~

Tuyết Mạc trải qua nỗ lực không ngừng, thành công phơi nắng đến đen nhùi.

Vốn đã già, giờ lại đen nhẻm mặt mày, cho dù cười đứng lên cũng thật khủng khiếp!

Đương nhiên, đây chỉ là hình phạt của hắn dành cho bản thân vì quên cho Tiểu Tiểu Bố phơi nắng.

Có lỗi thì nhận, bị đánh thì đứng cho ngay ngắn, tâm tính của Tuyết Mạc vẫn luôn tốt như vậy.

Mấy ngày nay Tử Trần bận rộn họp hành, thương nghị đại sự, tự nhiên không chú ý đến Tuyết Mạc.

Chờ hắn bận xong nhớ đến Tuyết Mạc, nhìn thấy lão giả đen đúa trước mặt, nhất thời có chút không dám tin.

"Tuyết, Tuyết bá, người làm sao vậy?"

Tuyết Mạc bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là phơi nắng mấy ngày thôi."

Tử Trần nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, lại nhìn Tuyết Mạc.

Mẹ kiếp, trời nóng hơn bốn mươi độ mà người còn đi phơi nắng, không sợ phơi chết sao!

Lần đầu tiên Tử Trần cảm thấy lão giả trước mặt có chút không đáng tin cậy.

Nhưng hiện tại hắn thật sự thiếu cao thủ, vì vậy chỉ có thể cứng rắn nói: "Tuyết bá, ba ngày nữa sẽ có một trận Diệt Tuyền đại hội, tổng cộng có nhân vật quan trọng của bảy lộ nghĩa quân tham gia, ta muốn mời người đi cùng ta một chuyến."

Tuyết Mạc nghe vậy liền gật đầu không chút do dự.

Dù sao hắn cũng không có việc gì, hơn nữa đối phương còn cho hắn tiền!

"Được."

Cổ đạo phía tây, ngựa gầy đang chạy, lão già mặt đen say rượu đánh xe.

Nhìn thấy người đi đường hai bên đều đi bộ nhanh hơn mình ngồi xe, Tử Trần nhịn không được mở miệng hỏi: "Tuyết bá, có thể đi nhanh hơn chút không?"

Tuyết Mạc cầm bầu rượu lên tu một ngụm lớn rồi ung dung nói: "Ngựa quá gầy, roi vô lực, người trẻ tuổi đừng nóng vội."

Tử Trần (??)...

Hay cho lão già, còn muốn ngâm thơ với ta nữa!

"Tuyết bá, nếu còn chậm trễ sẽ không kịp đại hội mất!"

"Được rồi, vậy ngươi ngồi cho vững!"

Tuyết Mạc buông bầu rượu xuống, linh lực trong tay theo roi da quất thẳng vào mông ngựa.

"Hí hí..."

Hai mắt con ngựa gầy lập tức đỏ bừng, sau một tiếng hí dài, bốn chân trong nháy mắt trở nên cường tráng và mạnh mẽ.

Vèo ~

Trong chớp mắt, tốc độ xe ngựa đã vượt quá giới hạn, hai bánh xe cũng bay lên khỏi mặt đất.

Tử Trần không chú ý nên đã đâm thủng tấm ván gỗ phía sau rồi bay ra ngoài.

Đợi đến lúc hắn vất vả bò dậy thì xe ngựa đã không thấy bóng dáng, chỉ có thể nhìn thấy một đám bụi mù mịt ở phía xa.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão của Liễu Khê Đích Bộ Nghê Thường

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    4

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!