CHƯƠNG 100: BẠCH HẠC QUAN
Bạch Hạc Quan ở bên trong một ngọn núi phía tây Hoàng Châu hơn trăm dặm.
Tên của ngọn núi này là Khiên Ngưu, bởi vì thế núi phập phồng, hình thức như một con tâu già, còn có hai nơi trên ngọn núi giống như sừng trâu nên mới được đặt tên là như thế.
Toàn bộ Khiên Ngưu Sơn bất quá kéo dài hơn mười dặm, chỉ là một ngọn núi nhỏ.
Bất quá Khiên Ngưu Sơn vẫn có chút danh khí, bởi vì trong núi Khiên Ngưu có một cái Hạc Tiên Hồ. Có người nói hàng năm mùa thu vừa qua đi thì có Bạch Hạc bay tới, tại Hạc Tiên Hồ dừng lại nghỉ chân, bởi vậy danh tiến vang xa.
Trần Hạo sau khi đến phụ cận Khiên Ngưu Sơn mới phát hiện Bạch Hạc Quan tại nơi này cũng rất có danh tiếng, chỉ bất quá danh tiếng không phải là hàng yêu trừ ma mà là y thuật!
Bạch Hạc Quan Tứ Bình đạo trưởng một thân y thuật trị liệu phong thấp bó xương thần kỳ, danh vang gần xa.
Nghe đến đây Trần Hạo dở khóc dở cười.
Không nghĩ tới Tứ Bình đạo trưởng là đạo môn cao nhân như vậy, thực sự là nảy sinh nhận thức mới.
Căn cứ vào người dân bản địa chỉ đường, Trần Hạo rất nhanh đi tới Bạch Hạc Quan.
Nói là đạo quan hiển nhiên là đã xem trọng, toàn thể thoạt nhìn cũng không lớn hơn Trấn Hải Tự bao nhiêu, phong cách ngược lại là phong cách cổ xưa, sợ là có mấy trăm năm lịch sử.
Đạo quan ở dưới chân núi Khiên Ngưu, cách thôn trấn gần nhất đều phải hai dặm, lân cận không có người sống, quả thật có chút thanh u.
Trần Hạo sau khi tìm chỗ đậu xe liền mang theo mèo mun và gà ngốc đi về hướng đạo quan.
Mới vừa tới cửa, Trần Hạo liền nghe được thanh âm nói chuyện bên trong.
- Trương lão đệ, cậu niên kỷ không còn nhỏ, xương cột không còn bằng được người trẻ tuổi, sau này đừng lên núi hái thuốc nữa, lần này chỉ là gãy một ít xương, nếu như lần sau gặp phải phiền phức nữa thì không ai cứu được cậu đâu.
Nghe thanh âm là Tứ Bình đạo trưởng.
Sau đó một thanh âm thở dài nói:
- Tứ Bình đạo trưởng, tôi đây cũng không còn cách nào khác, con trai phải mua nhà trong thành phố thì bên nhà gái mới đồng ý cho kết hôn, tiền cần phải đến cả trăm vạn, tôi chỉ là một thầy lang hái thuốc thông thường đi đâu để kiếm một trăm vạn đây, chỉ có thể cắn chặt răng vào núi xem có thể tìm được một gốc nhân sâm núi hay không mà thôi.
- Khiên Ngưu Sơn làm sao có thể có nhiều nhân sâm như vậy, vài chục năm trước hái được một cái là do vận khí của cậu tốt mà thôi. Nói chung đã thương gân động cốt, lão đệ phải tĩnh dưỡng trăm ngày, bằng không lại xảy ra vấn đề thì tôi cũng không có biện pháp.
Vào đạo quan, Trần Hạo liền thấy người nói chuyện.
Tổng cộng có hai người, một trong số đó chính là Tứ Bình đạo trưởng, một người khác là lão hán khuông mặt nếp nhăn, da dẻ xanh đen. Nhìn thấy ông đang chống một cây gậy, chân trái bị ràng, hình như đã bị gãy xương.
Quả nhiên đạo trưởng thực sự là một lão sư phụ trị bệnh!
Trần Hạo cảm giác hình tượng cao nhân của Tứ Bình đạo trưởng trong mắt tự mình có chút biến hóa.
- Di, Trần... Hạo, sao cậu lại tới đây?
Tứ Bình đạo trưởng phát hiện Trần Hạo, trên mặt có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Bất quá hắn không có dùng đạo hữu xưng hô, tựa hồ không muốn ở trước mặt người bình thường bại lộ chuyện tu hành giới.
Trần Hạo cười nói:
- Tới thăm tiền bối một chút, thuận tiện thỉnh giáo một vài vấn đề.
Lão hán chống gậy vội vàng nói:
- Đạo trưởng có khách đến thăm, lão nhân liền không quấy rầy.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Cũng tốt, Trương lão đệ trở về nghỉ ngơi thật tốt, có vấn đề gì tôi lại đến xem.
- Cảm ơn đạo trưởng.
Lão hán chống gậy nói xong khập khễnh rời khỏi đạo quan.
Nhìn bóng lưng lão hán rời đi, Trần Hạo bỉu môi nói:
- Tứ Bình tiền bối, con gái của ông lão này cũng thật bất hiếu.
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Trần đạo hữu, đây là nhân gian thế tục, cùng loại gạo nuôi trăm loại người, Trần lão đầu ở nơi này cũng coi như là một kỳ nhân, lúc còn trẻ học tập hái thuốc, can đảm cẩn trọng, có thể nhận ra trăm loại dược. Những năm trước đây vận khí cực tốt phát hiện một gốc linh sơn sam(nhân sâm núi) vài chục năm, làm giàu rất nhanh. Bất quá đáng tiếc mẹ chiều hư con, nuôi con trai nhìn được mà không làm được, hết ăn lại nằm, chuyên môn lừa bịp.
Trần Hạo có chút ghé mắt.
Còn nói với tui là không lên mạng, phong cách nói chuyện chém gió này, Tứ Bình đạo trưởng à, ông bị lộ rồi.
- Ha ha, không nói hắn nữa, Trần đạo hữu, cậu đang chuẩn bị hành đạo thiên hạ sao?
Tứ Bình đạo trưởng cười ha hả hỏi.
Trần Hạo gật đầu:
- Iểu được tu hành mới biết được đơn độc khổ tu thật là tiến triển quá chậm, vãn bối quyết định đi xung quanh một chút xem, có lẽ thu hoạch được một chút.
Tứ Bình đạo trưởng gật đầu nói:
- Phải nên như vậy, hành đạo là một quá trình vô cùng quan trọng trong việc tu hành, không thể thiếu.
Trần Hạo nhìn thoáng qua Tứ Bình đạo trưởng, đột nhiên nói:
- Tứ Bình tiền bối, ngài tại bản địa danh tiếng không nhỏ à.
Tứ Bình đạo trưởng ngẩn ra, bất đắc dĩ nói:
- Làm đạo hữu chê cười rồi, y thuật này cũng là bản môn tiền bối truyền thừa xuống, mới đầu là vì sinh tồn, dù sao người tu hành cũng phải ăn cơm, tới thế hệ này của tôi không cần lo lắng vì sinh tồn, nhưng cũng không có ý định từ bỏ, coi như là giúp một chút ít cho dân chúng
Trần Hạo bừng tỉnh, chợt cười nói:
- Đúng là nên như thế, à mà Ngũ Nguyên đạo huynh không có ở bên cạnh tiền bối sao?
Nói đến đồ đệ, bộ dạng Tứ Bình đạo trưởng lại là có chút khó chịu, sắc mặt khẽ biến thành đen nói:
- Nó về nhà thăm người thân rồi, tiểu tử thúi này đạo tâm không kiên định, tư tưởng lại mơ mộng muốn cưới vợ.
Trần Hạo ngạc nhiên.
Voãi, cưới vợ cũng sai sao? Lẽ nào Bạch Hạc Quan truyền thừa cấm hôn?
Tứ Bình đạo trưởng dường như nhìn thấu ý nghĩ Trần Hạo, mở miệng nói:
- Trần đạo hữu không nên hiểu lầm, bản môn cũng không cấm kết hôn, thế nhưng cũng phải nắm vững đạo cơ trước, bằng không đối với tu hành có hại vô ích. Ngũ Nguyên tuy có thiên phú, thế nhưng tâm tính không kiên định, không chịu nổi mê hoặc, tôi mang theo bên cạnh còn tốt, một khi rời khỏi liền giống như con khỉ, hoàn toàn nói không được.
Trần Hạo cười thầm, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, hormone kích phát khẳng định sẽ có ý nghĩ kỳ quái. Bình thường đi theo lão nhân, lúc rời khỏi đạo quan sớm không chế trụ được hồng hoang chi lực trong cơ thể, chỉ sợ thấy phụ nữ rồi đều sẽ nhìn lòi cả mắt.
- Tiền bối yên tâm đi, Ngũ Nguyên đạo huynh cùng ngài tu hành nhiều năm, hẳn là biết lợi hại.
Trần Hạo khóc an ủi một câu.
Tứ Bình đạo trưởng vẻ mặt sầu khổ nói:
- Nếu như chỉ là như vậy cũng không có việc gì, mấu chốt tiểu tử này là con một, năm đó bị ta lừa... Tiêu hao tâm tư mới thu được vào trong cửa, vốn định truyền thừa bản môn, không nghĩ tới cha mẹ Ngũ Nguyên làm khó, tôi sợ hắn lần này đi nó sẽ mang thêm một đứa cháu dâu trở về.
Trần Hạo không nói gì.
Ông thu đồ đệ đệ cũng không nhìn tình huống gia đình người ta một chút, con một cũng dám thu, đây không phải là tìm kích thích à! Được rồi, bây giờ cha mẹ người ta muốn cháu, sư phụ như ông còn có thể làm được gì đây?
Xem ra Ngũ Nguyên đạo huynh là bị sao Hồng Loan chiếu trúng rồi, Tứ Bình tiền bối à, vãn bối thấy ngài nên trông chờ vào Ngũ Nguyên đạo huynh sinh ra đồ tôn có căn cơ đi, sau đó truyền đạo cho đời thứ ba là được.
Đương nhiên lời này không thể nói ra miệng được, bằng không Tứ Bình đạo trưởng chỉ sợ sẽ suốt đêm đi tìm đồ đệ.
- Ha ha, Tứ Bình tiền bối, được người chỉ điểm, vãn bối đối với tu hành giới đã có hiểu biết đại khái, thế nhưng hành đạo vẫn là không hiểu ra sao, chẳng biết làm sao đi làm, lần này đến cũng là muốn thỉnh giáo tiền bối một chút.
Trần Hạo chủ động dời đi chủ đề.
Tứ Bình đạo trưởng quả nhiên hồi tâm, ngưng trọng nói:
- Lần đầu tiên hành đạo đích xác rất quan trọng, dù sao lần đầu tiên cảm ngộ trên cơ bản liền xác định trọng điểm đạo tâm tương lai của cậu. Dựa theo đạo môn nhiều năm tổng kết, hành đạo tổng cộng có ba loại lựa chọn, hành tại thị, hành tại dã, hành tại triều, mỗi một loại thể nghiệm đều là bất đồng với nhau.
Minh Lâm - Lục Đạo