CHƯƠNG 109: TỰ GÂY NGHIỆT KHÔNG THỂ SỐNG
Thấy thảm trạng của tên thấy cúng Thái Lan, Trần Hạo có chút không đành lòng nhìn tiếp.
Thật sự là... Quá thảm.
Miệng hộc máu, đôi mắt trắng dã, giống với trạng thái của người bị giật kinh phong, hoàn toàn có thể thấy được gã đàn ông trung niên này đang phải nhận phản phệ thống khổ.
Huynh đệ à, bàng môn tà đạo, chơi không được a!
Trong lòng Trần Hạo thở dài một tiếng, trong lúc nhất thời cũng không biết xử lý như thế nào.
Làm thịt gã? Người Hoa Hạ ta tâm tư hiền lành, trách trời thương dân, các loại con chó nhỏ con mèo nhỏ đều yêu thương hết mực, không đành lòng thương tổn, sao có thể bổ một đao về phía bạn bè quốc tế đang hấp hối chứ.
Không làm thịt? Tên này dám đến Hoa Hạ hại người, nhất định không thể nhẫn, nếu như sau này hắn lại tái phạm thì như thế nào? Có thể tha thứ tiếp sao?
Đang lúc do dự, đột nhiên mèo mun gọi một tiếng, nhìn về phía một phương hướng.
Trần Hạo hoàn hồn, thuận thế nhìn lại, nhất thời ánh mắt ngưng trọng.
Nãy giờ một mực chú ý đến tên thầy cúng nên không có chú ý pháp đàn bố trí.
Lúc này nhìn về phía pháp đàn, Trần Hạo liền thấy một màn làm người ta khiếp sợ.
Một hàng chừng mười mấy bình, bên trong mỗi một cái bình đều chứa một tên tiểu quỷ.
Những tiểu quỷ này co rúc ở trong bình, toàn bộ đều là tà khí bức người, có vài phần tương tự như tên tà đồng bị mèo mun ăn.
Lúc này, từng tên tiểu quỷ đều bình tĩnh nhìn tên thầy cúng sắp chết, ánh mắt đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn.
Bất quá phía trên mấy cái bình đều dán phù chú, chúng nó không ra được.
Trần Hạo cũng hít hơi lạnh, nhãn thần trở nên lăng lệ.
ĐCM, lại giết nhiều đứa bé như thế!
Tuy rằng thoạt nhìn những đứa bé này không phải người Hoa, nhưng đó cũng là trẻ con, cực kỳ tàn ác, mất sạch nhân tính, thằng khốn này chết không có gì đáng tiếc.
Sắc mặt Trần Hạo âm trầm không nói hai lời, trực tiếp đi qua xé đi phù chú phía trên mấy cái bình. Nhất thời từng tiểu quỷ hưng phấn từ trong bình bay ra, vờn quanh rơi xuống bên cạnh tên thầy cúng.
Trần Hạo yên lặng nhìn, không nói lời nào.
Hắn biết, đây là sau khi tên thầy cúng bị phản phệ, mất đi khống chế đối với những tiểu quỷ, lúc này tiểu quỷ tạo phản tập thể.
Tuy rằng sắp chết, nhưng nhìn thấy một đám tiểu quỷ vờn quanh, trong mắt thầy cúng vẫn hiện lên nổi sợ hãi, gã nỗ lực hướng về Trần Hạo xin giúp đỡ. Thế nhưng phản phệ quá lợi hại, gã căn bản không nhúc nhích được.
Đám tiểu quỷ đã không thể chờ đợi thêm, chúng nó há miếng hướng về phía tên thầy cúng.
Oa ô!
Đám tiểu quỷ có đứa cắn cánh tay, có đứa cắn cái cổ, cắn đùi, mỗi một tên đều điên cuồng không gì sánh được.
Tên thầy cúng muốn kêu rên nhưng không phát ra được thanh âm nào, trong khoảnh khắc đã bị tứ phân ngũ liệt.
Trần Hạo quay đầu ra không nhìn, ngược lại không phải là không đành lòng mà là quá máu tanh, quá tàn nhẫn, chịu không nổi kích thích.
Ngay cả mèo mun cùng gà trống đều yên lặng trông ngóng, không có quấy rầy.
Dường như hai đứa nó có thể cảm nhận được những tiểu quỷ này đang thống khổ và phẫn nộ.
Rất nhanh tên thầy cúng biến mất, hồn phi phách tán, ngay cả vết máu cũng không lưu lại một tia.
Sau khi xé xác tên thầy cúng xong, hơn mười tiểu quỷ từng đứa một khôi phục sắc mặt bình tĩnh, đồng thời nhìn về phía Trần Hạo.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Cũng không phải nói những tiểu quỷ không cảm ơn, muốn đối phó Trần Hạo. Mà là chúng nó một bộ chúng ta hoàn thành tâm nguyện, đại sư ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi.
Hiển nhiên, đám tiểu quỷ tuy rằng có tà tính, nhưng vẫn chưa bị tên thầy cúng kia luyện đến trình độ mất sạch nhân tính, chúng còn biết cảm ơn.
Nhưng mà, hệ thống đại lão lại không có kích phát nhiệm vụ mà, ca có thể làm sao? Ca cũng đang rất tuyệt vọng đây.
Trần Hạo không biết nói gì nhìn về phía mèo mun và gà ngốc.
Mèo mun vội vàng vươn móng vuốt nheo mắt lại quan sát, bộ dáng móng vuốt của bản mèo hôm nay đẹp lạ thường.
Gà ngốc còn tuyệt hơn, co đầu lên, thản nhiên chợp mắt.
Trần Hạo:
- ...
- Khụ khụ, mấy đứa có biết tiếng trung không?
Trần Hạo không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò trao đổi một chút.
Đám tiểu quỷ: Mắt to chớp chớp.
Trần Hạo:
- Quát y sờ do nêm?
Đám tiểu quỷ: Hai mặt nhìn nhau.
Trần Hạo:
- ...
Thôi xong cnmr, đầu năm nay tu tiên còn phải học thêm ngoại ngữ sao? Điều này bảo ca biết làm thế nào đây?
Trần Hạo không dự định trao đổi, cầm lấy một cái bình nhỏ, đối với đám tiểu quỷ khua tay thủ thế nói:
- Mấy đứa dù sao cũng là người đáng thương, ca là người Hoa Hạ tốt, sẽ không bỏ mặt không quan tâm, nếu như muốn đi theo ca liền tiến đến, sau này ca tìm được chỗ tốt dàn xếp cho mấy đứa ở, nếu mà không muốn vậy quên đi, mấy đứa liền ở lại chỗ này, chỉ cần đừng không hại người, chờ bản đại sư khi nào học xong tiếng Thái sẽ đến siêu độ cho tụi bây.
Sau khi dùng ngôn ngữ hình thể nói ra ý nghĩ của mình, Trần Hạo liền bình tĩnh nhìn một đám tiểu quỷ.
Đám tiểu quỷ lần nữa hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, rốt cục có một tên tiểu quỷ hóa thành một đạo tà khí, tiến vào bên trong bình nhỏ, sau đó từng tên tiểu quỷ cũng đi theo vào.
Trần Hạo thở dài một hơi.
Mé nó, cuối cùng cũng giải xong xuôi vấn đề này, bất quá hình mình mình thấy có gì đó sai sai.
Người ta làm đại sư ra vào mấy nhà quyền quý, chạy siêu xe, ôm mỹ nữ.
Ca lúc đầu chỉ có con mèo với con gà đi theo, lúc này lại thêm mười mấy tiểu quỷ quy thuận? Hình như ca cảm thấy có gì đó hơi sai sai?!
Liếc mắt nhìn mèo mun và ngốc một cái, Trần Hạo có chút oán thầm.
Lúc cần ra sức thì không ra sức, đến lúc ca trang bức lên rồi lại nhảy ra ép ca xuống.
Cứ tiếp tục trang bức đi, chờ tụi bây thành công đột phá, thoát thai hoán cốt đều phải đi học một môn ngoại ngữ cho ca, tốt giúp chủ nhân ca độ quỷ hồn mấy vùng thiếu văn minh.
Giải quyết xong tên thầy cúng, lại thu một đám tiểu quỷ, căn phòng này đã không còn gì để lưu luyến.
Trần Hạo đi một vòng, xác nhận không có tai hoạ ngầm gì sau đó mới rời khỏi.
Trở lại trên xe, Trần Hạo khởi động xe chạy một mạch đến huyện Quả Tử.
Hắn muốn xem nữ quỷ Trịnh Dung kia làm gì rồi, có giết chết Dương Kỳ hay chưa.
Còn chưa chạy tới trong huyện thì thanh âm của hệ thống đại lão vang lên.
Ding: Quỷ ngã chết Trịnh Dung, oan quỷ hai tháng, di nguyện hoàn thành ban thưởng.
Trong nháy mắt, một cổ pháp lực tinh thuần tiến vào đan điền Trần Hạo, làm cho tu vi của hắn trực tiếp tăng vọt năm năm.
Theo bản năng dừng xe lại, vẻ mặt Trần Hạo đầy vui mừng.
Nhiệm vụ hoàn thành rồi, tốc độ này nhanh như ăn cướp a.
Hơn nữa nhiệm vụ hoàn thành được trực tiếp đưa đi Luân Hồi chuyển thế, điều này đại biểu hệ thống đại lão tán thành, nữ quỷ này coi như thành thật, không có tư tâm.
Yên lặng cảm thụ một mười lăm năm pháp lực, trong lòng Trần Hạo thích vô cùng.
Quả nhiên là phần thưởng nhiệm vụ khó quá đã, hoàn toàn không cùng cấp bậc với mấy con quỷ hồn bình thường.
Chỉ tiếc nhiệm vụ như vậy phi thường khó gặp được, lần này có thể gặp trúng tuyệt đối coi như là cơ duyên.
Trong lòng cảm thán, Trần Hạo quay lại khách sạn trong huyện.
Một đêm vô sự trôi qua.
Rạng sáng ngày thứ hai Trần Hạo liền rời giường ăn sáng.
Hắn không có đi ra ngoài mua đồ ăn mà là đem một phần linh thực Cổ Đạo Toàn chuẩn bị chế nước nóng xong trực tiếp ăn.
Khoan hãy nói, mấy thứ này mùi vị vô cùng ngon, hơn nữa ẩn chứa linh khí, vô cùng tốt cho thân thể, ngay cả mèo mun và gà ngốc cũng vô cùng yêu thích, mỗi lần đều ăn nhiều hơn Trần Hạo, làm cho hắn vô cùng nghi hoặc hai cái bụng nhỏ kia làm sao mà chứa?
Bất ngoài trừ hai con hàng ra thì hiện tại lại thêm hơn mười miệng ăn.
Cũng may là tiểu quỷ ăn đơn giản, chỉ cần mua chút hương, khai quang sau đó cho tụi nó hấp thụ, đối với đám tiểu quỷ đó chính là mỹ vị vô thượng.
Minh Lâm - Lục Đạo