CHƯƠNG 111: THẦN SƠN
Thần Sơn rộng lớn mấy trăm dặm, kéo dài liên tiếp qua ba thành phố.
Mặc dù núi nhấp nhô không có đỉnh nhọn đặc biệt, danh tiếng không lớn, ở trong bảng xếp hạng du lịch cả nước còn không có tên nhưng Thần Sơn lại có đặc điểm riêng của mình.
Tỉ như thời cổ đại có danh Phiêu Miểu Phong.
Tỉ như nước suối Phiêu Lưu Khê.
Tỉ tìm được một hang động có chín khúc.
Càng thêm nổi tiếng là truyền thuyết của người địa phương, Thần Sơn là một Linh Sơn phong thuỷ, trong núi có lăng mộ vương hầu thời cổ làm hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt.
Chỉ bất quá về sau bị giới khảo cổ người bác bỏ tin đồn, lúc này mới yên tĩnh.
Trần Hạo sau khi đến nghe nói tình huống của Thần Sơn liền quyết định dừng lại du ngoạn hai ngày.
Dù sao một đường làm nhiệm vụ tốn hao không ít tế bào não, phải kết hợp thêm nghỉ ngơi thư giản để cân bằng mới được.
Trần Hạo vốn rất thích leo núi, chỉ là có rất ít cơ hội.
Bây giờ hành đạo thiên hạ cũng không có nhiều vướng bận, tâm hắn thái bình thản tự nhiên là nghĩ cái gì thì làm cái đó, không có gì phải lo lắng.
Ngày đầu tiên Trần Hạo liền nhìn ra phong cảnh nơi đây.
Cái tên Phiêu Miểu Phong từ xưa truyền đến giờ cũng không phải là giả, ngọn núi này mặc dù bất quá cao mấy trăm mét nhưng lại như hạc giữa bầy gà, đi đến đỉnh núi có thể nhìn vạn vật bốn phía, có thể thấy được dãy núi chập trùng tô điểm màu xanh biếc, đại địa như bàn cờ, chúng sinh như kỳ tử. Khuấy động ý chí bừng bừng phấn chấn.
Hành lang trong cửu khúc động tĩnh mịch quanh co, sáng tối tương liên, có động đàm như gương, không có chút rung động nào, cũng có gốc cây leo lên, tầng tầng núi non trùng điệp, chỗ sâu nhất chính là một khe suối thiên cổ chưa tuyệt.
Chỉ là Phiêu Lưu Khê này Trần Hạo không quá ưa thích, dòng suối vốn vốn không tồi, lại bị con người cải tạo thành một chỗ chơi đùa cho du khách, rất nhiều dòng suối có mấy khối kỳ thạch cũng bị cải tạo lại, không còn vẻ đẹp tự nhiên.
Xem địa điểm du lịch trên bản đồ, ngày thứ hai Trần Hạo lại lên núi.
Chỉ bất quá lần này Trần Hạo lại không đến điểm du lịch mà là từ một chỗ khác Thần Sơn đi thẳng đến thâm sơn.
Mang theo mèo mun và gà ngốc, mười lăm tà đồng và chuẩn bị một chút trang bị vật dụng cất vào trong ba lô, Trần Hạo lần này dự định thể nghiệm một chút sơn thủy nhập đạo tu hành là thế nào.
Một đường trèo đèo lội suối, sau mấy tiếng, Trần Hạo tiến vào chỗ sâu trong Thần Sơn.
Nơi này sơn lĩnh chập trùng, vách núi cheo leo, cổ thụ thương tùng, chim hót hoa nở, là địa phương hiếm thấy bóng người.
Nhìn xung quanh một lần, con mắt Trần Hạo tỏa sáng.
Trong núi sâu mới thật sự là quỷ phủ thần công.
Mặc dù điểm du lịch cũng rất đẹp nhưng lại có vết tích nhân tạo, cùng cảnh sắc tự nhiên trong thâm sơn này so ra lại thiếu một phần thanh linh hài hòa.
Loại cảm giác cùng thiên nhiên hòa làm một thể làm cho người mê mẫn không thôi.
Bò lên lâu như vậy, Trần Hạo đã bắt đầu đói bụng, đi vào một bên một chỗ khe núi, gỡ ba lô xuống lấy đồ ăn ra, mèo mun và gà ngốc cùng tiến vào bên trong núi rừng liền trở nên đặc biệt hưng phấn hưởng dụng.
Về phần mười lăm tiểu quỷ, Trần Hạo cũng tìm một chỗ tránh nắng đốt lên ba cây linh hương để tiểu quỷ nhóm chậm rãi hấp thu.
Ăn uống no đủ, Trần Hạo nằm trên một tảng đá mở rộng thân thể, một mặt hài lòng.
Sơn thủy nhập đạo tu hành, tựa hồ cũng thật thú vị!
Giờ phút này Trần Hạo đắc ý nghĩ đến.
Hắn đang nghỉ ngơi, mèo đen và gà ngốc lại toàn thân háo hức, mười lăm tiểu quỷ không thể ra nắng nên không thể chơi cùng chúng nó, hai tên liền tự mình tìm thú vui chạy vòng vòng xung quanh khe núi.
Mèo mun chạy tới bờ suối, con mắt lòe lòe nhìn suối nước rồi dùng cái đuôi tiếp xúc, tựa hồ cảm nhận được ý lạnh liền vội vàng thu hồi, bất quá rất nhanh, nó lại duỗi duỗi cái đuôi vào trong nước suối, híp mắt lại, một mặt đắc ý.
Gà ngốc đang ở trong đám đá vụng mổ mổ khắp nơi.
Hiện tại nó bị Trần Hạo dùng mỹ thực nuôi nên kén ăn hơn nhiều, đã không còn tự mình đi kiếm ăn nữa. Bất quá gà thiên tính chính là như vậy, thấy cái gì liền muốn lốp bốp một chút, đơn thuần chỉ là mổ co vui.
Đột nhiên mèo mun kêu một tiếng dọa Trần Hạo nhảy lên.
Hắn liền vội vàng đứng lên nhìn lại.
Mèo mun không có thất sắc kinh hoảng mà là tò mò nhìn dòng suối, tựa hồ nó nhìn thấy thứ gì đó.
Trần Hạo đi qua xem xét, lập tức im lặng.
Trong khe nước có thể thấy rõ ràng từng con cá to cỡ ngón tay trong bơi qua bơi lại.
Cái này mẹ nó có gì phải kinh ngạc đâu, mày là mèo đó, cá lớn mày cũng nếm qua còn đi sợ mấy con cá con này?
Trần Hạo tức giận quay người rời đi, đi đến một khúc khác của con suối nhìn thấy cá con trong nước, trong lòng hơi động, vội vàng cởi vớ giày, sau đó ngồi trên tảng đá đem chân vươn vào trong nước, cảm thụ được mấy con cá con đang rỉa chân mình, trên mặt hắn lộ ra vẻ hưởng thụ.
Đây là matxa cá thiên nhiên đó nha! Một chữ, sướng.
Mèo mun nhìn nhìn thấy chủ nhân bên này một mặt hưởng thụ không để ý đến nó, nó liền nhìn gà ngốc kêu một tiếng.
Gà ngốc lạch bạch chạy tới cũng nhìn về phía dòng suối, hai ông chủ nhỏ bắt đầu nghiên cứu cá con trong nước.
Tựa hồ có ý tưởng gì, mèo mun lại đem cái đuôi chìa vào trong nước, những con cá nhỏ kia không quá hoảng sợ, nhìn thấy cái đuôi liền xông lên khẽ cắn, sau đó mèo mun ba một cái xông vào trong nước, giương nanh múa vuốt, khắp nơi cắn loạn, đáng tiếc ngoại trừ tóe lên bọt nước, cá con đã sớm không thấy bóng dáng.
Chịu ảnh hưởng, cá con bên Trần Hạo tự nhiên cũng giải tán ngay lập tức.
Nhìn mèo mun trong nước quẩy quẩy, Trần Hạo nhe răng trợn mắt.
Tên tiểu hỗn đản này, cố ý cùng chủ nhân đối nghịch đúng không! Có phải cái mông ngứa muốn ăn đòn rồi hay không?
Đang định quát lớn một tiếng, Trần Hạo lại là sững sờ kinh ngạc nhìn dòng suối.
Thuận theo dòng nước có một tấm vải chảy xuống.
Chờ vải chảy đến phụ cận, sắc mặt Trần Hạo ngưng tụ, liền vội vàng đi tới mò lấy tấm vải.
Vải này không lớn, bất quá lớn lớn bằng quyển sách, có hình tam giác. Nhưng tấm vải này không tầm thường, Trần Hạo cũng nhận ra, trang phục quan viên nhà Thanh trong phim ảnh cùng miếng này vải giống nhau như đúc.
Sắc mặt khẽ nhúc nhích, Trần Hạo quan sát tỉ mỉ.
Vải hẳn là một bộ phận quần áo bị xé rách xuống.
Dùng sức kéo lại thêm dáng vẻ mục nát nên tuỳ tiện liền bị xé rách thành hai nửa.
Việc này lạ à nha.
Một mảnh trang phục quan viên Thanh triều, hơn nữa còn không phải chất liệu hiện đại. Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này từ nơi nào trôi đến?
Trần Hạo thuận dòng suối đi lên nhìn lại, tình huống gì cũng không có, bên trong m Dương Nhãn nhìn thấy không chỉ có địa mạch chi khí của Thần Sơn, còn có một số âm khí chướng khí bình thường trong núi rừng.
Như có điều suy nghĩ, Trần Hạo cũng không có ý định nghịch nước, mang vớ giày xong liền thu thập ba lô, gọi mèo mun và gà ngốc rời đi.
Lần này, Trần Hạo lại là thuận khe núi đi lên.
Hắn muốn nhìn một chút mảnh trang phục quan viên Thanh triều này đến cùng là cái gì.
Khe núi khúc chiết, kéo dài không thấy cuối cùng.
Trần Hạo một đường khắp đi, lại mất hơn một giờ.
Lúc này, Trần Hạo rốt cục dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía phía trước.
Phía trước cách đó không xa, mấy ngọn núi đều chiếm một phương vờn quanh một vòng, nhìn thật giống như một cái ngôi sao năm cánh.
Mà ở trong mắt Trần Hạo, ngọn núi này lại hội tụ địa mạch chi khí Thần Sơn, tạo thành một sự cân bằng quỷ dị, không có ba động chập trùng như địa phương khác, giống như bị định trụ lại vậy.
Trần Hạo mặc dù không hiểu phong thuỷ, nhưng cũng nhìn ra được loại tình huống phong bế địa khí này, nếu như không phải thiên nhiên hình thành địa phương kỳ diệu vậy chính là bị người động tay động chân.
Minh Lâm - Lục Đạo