CHƯƠNG 121: LẠI CỰ TUYỆT
Ding: Quỷ chết già Bạch Hưng Nghiệp, âm hồn bốn năm ba tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng Thất Tinh Kiếm Quyết.
Ý, là Kiếm Quyết đó! Ban thưởng này quá tốt, gỗ đào đại bảo kiếm của ca hiện tại gặp quỷ chém quỷ, gặp yêu chém yêu, nhưng lại không có kiếm pháp phối hợp, uy lực không thể phát huy tối đa chính là nhược điểm hiện tại, nếu như có thể lấy được kiếm quyết vậy đại bảo kiếm của mình có đất dụng võ rồi.
- Không muốn thông gia? Chuyện này không khó, bất quá hai nhà này ở đâu? Ông lại lại trưởng bối của bên nào?
Trần Hạo nhịn xuống sự vui vẻ, lạnh nhạt hỏi.
Lão quỷ nói:
- Tôi là phụ thân của Bạch Kính Nghiêu chủ tịch tập đoàn Hồng Trình Thanh Châu, Tiết gia tập đoàn kinh hoanh bất động sản ở Thanh Châu. Thông gia chính là đứa cháu Bạch Hạo của tôi với Tiết Nam Tiết gia.
Sắc mặt Trần Hạo cứng đờ.
Con mẹ nó, đi một vòng lớn tại sao lại quay về hai nhà này rồi? Không dứt đúng không!
Nhìn lão quỷ, Trần Hạo lắc đầu nói:
- Chuyện này của ộng, tôi không giúp được
So với ban thưởng nhiệm vụ, hắn càng quan tâm đến tâm cảnh tu hành hơn.
Nói không tới thì nhất định sẽ không tới nữa, thời gian còn chưa hết một ngày, Trần Hạo đương nhiên sẽ không làm sự tình mất mặt đó.
Lão quỷ sửng sốt:
- Đại sư, đây là ý gì?
Trần Hạo nói:
- Cũng không có gì, là tên tiểu tử nhị thiếu của Tiết gia bị trúng ta, vì một chút nguyên nhân nên tôi đến hỗ trợ, kết quả bọn họ chướng mắt tôi, cháu của ông còn là tên đầu sỏ cản đường tôi, ừm, chuyện chính là như vậy.
- Cái gì? Thằng khốn kiếp này, đây chính là loạn luân đấy!
Lão quỷ đột nhiên nổi giận.
Trần Hạo nghe vậy sợ ngây người.
Ai ~~~~
Lời này có nội hàm nha!
Trần Hạo hiếu kì hỏi:
- Quỷ lão bá, có thể nói rõ hơn không?
Lão quỷ chần chờ một chút, thở dài nói:
- Thôi được, nếu đã đến bước này thì thay vì che che giấu giấu, cứ nói rõ mọi chuyện để đối mặt với nó vậy
Nói xong, lão quỷ liền kể một câu chuyện làm Trần Hạo rung động tam quan.
Lúc còn trẻ, lão quỷ cùng với gia gia của Tiết Nam có quen biết với nhau, cũng xem như bằng hữu, đáng tiếc bởi vì một người phụ nữ mà hai người trở mặt.
Nói ra cũng giống như phim truyền hình cẩu huyết, năm đó lão quỷ và gia gia Tiết Nam còn chưa phát tài, trong lúc cả hai còn đang lăn lộn ở tầng lớp dưới cùng thì một cô gái ôn nhu nhu thuận, đáng yêu xinh đẹp bước vào vào cuộc đời của họ, cổ vũ cho bọn họ, đó là thời điểm lòng người còn đơn thuần, hai gã thiếu niên cùng thích một cô gái.
Nhưng khônglâu sau liền xuất hiện vấn đề, những năm kia tư tưởng vẫn còn chưa thoáng như bây giờ, đối với tình yêu lại càng chấp nhất, không cho phép nó bị làm bẩn, cho nên cái gì mình tình yêu ba người, hòa thuận ở chung đều không thể nào tồn tại, vì thế hai tên thiếu niên kia bắt đầu thi triển thủ đoạn, tranh đoạt tình yêu về mình.
Kết quả náo lên một cái vấn đề càng lớn hơn.
Cô gái yêu gia gia của Tiết Nam nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn mà trao lần đầu cho lão quỷ.
Lúc đầu lão quỷ tưởng rằng như thế đã có thể lấy được trái tim mỹ nhân, thế nhưng ông ta không ngờ tới gia gia Tiết Nam cũng không chê, vẫn cưới cô gái kia về, sau này quan hệ giữa hai nhà liền lãnh đạm xuống.
Nhưng nếu như thế thì không có chuyện gì để nói rồi. Vấn đề nghiêm trọng dần xuất hiện.
Gia gia của Tiết Nam chết sớm hơn lão quỷ cho nên lão quỷ rất đắc ý, thế nhưng lúc lão quỹ lâm chung, hồn phách của gia gia Tiết Nam lại chờ sẵn ở bên cạch để nói cho ông ta một chuyện.
Năm đó lúc gia gia Tiết Nam cưới cô gái kia thì trong bụng cô đã có đứa bé rồi, không cần đoán cũng biết đứa bé kia là của lão quỷ.
Chuyện này gia gia Tiết Nam ngoài miệng nói không ngại, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối lại buông xuống được, bởi vì sau khi cô gái kia sinh đứa con trai xong liền không cách nào có thêm đứa nữa, trong lòng gia gia Tiết Nam phẫn hận không cách nào tiêu tan, thế là ẩn nhẫn nhiều năm, sau khi chấp chưởng tập đoàn thì cho phép hậu đại bọn họ qua lại với nhau, xem như trả thù lão quỷ vì đã cho mình đội nón xanh.
Lúc ấy lão quỷ nghe thấy chuyện này liền chấn kinh, thế nhưng hồn phách gia gia Tiết Nam đã sớm bất ổn, sau khi nói xong liền tan biến, làm cho lão quỷ luống cuống không biết làm sao.
Nghe xong chuyện củ của hai nhà, Trần Hạo cũng không biết phải nói gì.
Nam nhân một khi điên cuồng quả là đáng sợ mà, thà rằng đem gia nghiệp ngàn tỷ chắp tay đưa cho người cũng phải chơi lại người đã đội nón xanh cho mình một vố, quả thật là hung tàn mà!
- Đại sư, cả đời này của tôi chưa từng làm việc ác, không biết tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy. Cũng may hiện tại đại sư xuất hiện, có thể giúp tôi vãn hồi đoạn bi kịch này, kính mong đại sư giúp đỡ, lão hữu vô cùng cảm kích.
Lão quỷ thành khẩn nói.
Trần Hạo thầm nghĩ, đội nón xanh cho người ta mà còn nói mình không làm việc ác? Cho dù là ngoài ý muốn nhưng dù sao cũng làm mà, người ta không chỉ nuôi con trai cho ngươi mà còn nuôi cả cháu cho ngươi, loại chuyện này nam nhân nào mà chịu được. Người ta không trả thù ngươi mới là lạ.
Lắc đầu, Trần Hạo tiếp tục nói:
- Quỷ lão bá, có lẽ chuyện ngài nói là thật, bất quá việc này tôi vẫn không thể đáp ứng. Bởi vì bọn họ đã xem tôi thành kẻ lừa đảo rồi, vừa nãy còn cãi nhau không vui, nếu như hiện tại tôi lại tìm bọn họ thì sẽ có kết quả gì?
Lão quỷ sửng sốt.
Ông ta không có cách nào phản bác, nếu như không phải sau khi chết tự mình trải nghiệm loại chuyện này thì chỉ sợ mình đã báo cảnh sát ngay rồi, lúc đó không những Trần Hạo bị cảnh sát dẫn đi mà mình còn sẽ mang thù một chút.
Nhưng đó là cháu gái và cháu trai của mình, cho dù là anh em họ nhưng dù sao cũng là trực hệ! Nếu như kết hợp với nhau vậy nhất định sẽ bị trờ phạt!
Lão quỷ lộ vẻ tuyệt vọng, chán nản ngồi bệch trên mặt đất.
Trong lòng Trần Hạo thở dài.
Mặc dù cổ đại cũng thường xuyên xuất hiện sự tình kết hôn trực hệ, thế nhưng khoa học đã chứng minh loại chuyện này không chỉ trái lại luân thường mà còn ảnh hưởng đến đời sau.
Thế nhưng Trần Hạo không muốn vì một cái nhiệm vụ mà bán đi tự tôn, mặt dày mày dạn đi giúp người khác.
Thiên hạ quỷ hồn ngàn ngàn vạn, thêm một cái hay bớt một cái đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.
Về phần bi kịch của hai nhà này, thôi mặc kệ nó, thiên hạ ức vạn người, bi thảm đâu chỉ có hai nhà này, mình làm sao có thể quản hết cho được? Người đã vứt bỏ mình xem ra đã vô duyên rồi.
Kinh lịch nhiều lần, mỗi một quỷ hồn có một câu chuyện khác nhau, đạo tâm của Trần Hạo đã dần dần hoàn thiện, tâm cảnh cũng càng ngày càng cao, hiểu rõ chân lý tu hành của Đạo gia.
Đạo gia khác với Phật gia, phật môn phổ độ chúng sinh, cắm rễ ở bên trong phàm trần, dựa vào các loại thủ đoạn thu hoạch tín ngưỡng, tạo nên Kim Thân, ngưng tụ Xá Lợi.
Nhưng là Đạo gia lại khác, truy cầu chính là trường sinh, siêu phàm thoát tục, tâm như lưu ly, không nhiễm bụi trần.
Mình đi giúp quỷ cũng không phải để trở thành thánh mẫu, mà là để cho mình lĩnh ngộ thăng trầm phàm tục, minh ngộ sinh lão bệnh tử của chúng sinh, cái gọi là làm vui, không chỉ là làm cho quỷ vui, mà còn là làm cho bản thân mình vui.
- Người kế tiếp.
Trần Hạo không nhìn lão quỷ nữa, quay sang Mao Quyền bên cạnh đang kinh ngạc đến ngây người nói.
Mao Quyền lấy lại tinh thần, thương hại nhìn thoáng qua lão quỷ lúc này giống như một cây nến tàn trong gió, y lại hô lên người tiếp theo.
Rất nhanh một cậu bé cả người toàn là máu tươi đi đến, sau khi cậu bé sợ hãi bất an nhìn Trần Hạo xong liền quay đầu nhìn Mao Quyền.
Mao Quyền cười nói:
- Tiểu Cường đừng sợ, đại sư là tới giúp em, em nhất định có thể thực hiện di nguyện của mình.
Trần Hạo lúc này cũng đánh giá cậu bé kia.
Chỉ nhìn một chút, Trần Hạo liền híp mắt lại.
Lục Đạo - TruyenYY.com