CHƯƠNG 124: GẶP MẶT VÀ TÀ DỊ
Cậu bé quá kích động, đáng tiếc, nó lại xuyên thẳng qua người thiếu phụ.
Bất quá con mắt của thiếu phụ đỏ bừng, lúc cậu bé xuyên qua thân thể, sắc mặt cô đột nhiên hơi thay đổi, sau đó lẩm bẩm nói:
- Tiểu Cường, là Tiểu Cường, em cảm nhận được nó.
- Nhất Văn, đừng làm rộn, Tiểu Cường đã chết rồi, nó không có ở đây, em tỉnh táo lại một chút.
Một giọng nói tức giận và bất đắc dĩ vang lên từ phía sau thiếu phụ.
Thiếu phụ không quan tâm, cô chờ mong nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Cậu dẫn Tiểu Cường đến ư?
Trần Hạo gật đầu:
- Tôi đến là vì di nguyện của cậu bé, Tiểu Cường trốn nhà đi, bị tai nạn xe cộ nên chết đi, hiện tại đã hối hận, nhưng nguyện vọng của cậu bé vẫn chưa thực hiện được nên không cách nào đi đầu thai, Tiểu Cường muốn chính miệng nói với hai người một câu xin lỗi, cho nên tôi liền giúp cậu bé, hai người yên tâm, có phải lừa đảo hay không thì thử một lần là biết.
Thiếu phụ hơi biến sắc, khẩn trương hỏi:
- Vậy Tiểu Cường ở đâu? Tại sao tôi không nhìn thấy được.
Trần Hạo cười nói:
- Có thể cho tôi vào nhà không?
Thiếu phụ chần chờ một chút, từ từ mở cửa ra.
Sắc mặt của tên đàn ông sau lưng thiếu phụ khói coi nhìn chằm chằm Trần Hạo, bộ dáng vô cùng cảnh giác, tự hồ nếu Trần Hạo có chút hành động gì thì hắn sẽ ra tay ngay.
Trần Hạo lạnh nhạt, chờ thiếu phụ đóng cửa lại mới lấy nước mắt trâu ra, tiếp tục nói:
- Đây là nước mắt trâu tôi chuẩn bị, sau khi hai người xoa lên mắt sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Cường, nếu như nghi ngờ vậy có thể để một người dùng thử trước
Thiếu phụ nghe thấy có thể nhìn thấy Tiểu Cường liền cầm lấy chiếc bình, gã đàn ông tóc húi cua tức giận nhìn nhìn chằm chằm Trần Hạo nói:
- Tiểu tử, cậu tốt nhất đừng nên có ý đồ gì, nếu không cho dù đánh chết cậu tôi cũng không phạm tội đâu.
Nói xong, gã đàn ông tóc húi cua còn ưỡn ngực, thể hiện thân hình cường trán của mình vô cùng lợi hại.
Trần Hạo hé miệng cười một tiếng, gã đàn ông này còn chưa lọt vào mắt hắn.
Lúc này thiếu phụ đã chấm tay vào nước mắt trâu bôi lên trên mí mắt của mình, nhìn đôi tay run rẩy của cô có thể thấy trong lòng cô đang kích động đến thế nào.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Chị à, nước mắt trâu tuy có thể giúp nhìn thấy quỷ nhưng nhìn nhiều quá cũng không tốt, chị đừng nên dùng nhiều kẻo ảnh hưởng không tốt đến mắt
Động tác thiếu phụ dừng lại, ngay cả gã đàn ông tóc húi cua cũng nhìn Trần Hạo với ánh mắt cổ quái.
Gia hỏa này nói rất có đạo lý, lúc này còn thiện ý nhắc nhở? Hắn quả thật dẫn Tiểu Cường đến hay có mưu đồ gì khác?
Trong lòng chần chờ, ngón tay gã đàn ông bấm sẵn dãy số 110 bỗng dời ra một chút.
Dựa theo hướng dẫn của Trần Hạo, thiếu phụ điểm nhẹ một chút, bôi lên mí mắt, sau đó mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn quanh bốn phía, sau đó động tác dừng lại, ánh mắt nhìn trừng trừng vào một góc.
Cậu bé đang đứng cách cô hai mét, nước mắt vẫn rơi xuống rồi biến mất, khuôn mặt vẫn buồn bã đáng thương nhìn thiếu phụ.
- Tiểu Cường, là Tiểu Cường! Con của mẹ, hức, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con rồi, ô ô ô ô!
Nói xong, thiếu phụ đã không nhịn được nữa, cô vừa khóc vừa chạy về phía Tiểu Cường.
Lại giống như khi nãy, thân thể hai người trực tiếp xuyên qua nhau.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Người quỷ khác nhau, không thể nào tiếp xúc, Tiểu Cường, hiện tại mẹ em đã nhìn thấy em, nếu có gì thì tranh thủ nói nhanh đi, hiệu quả của nước mắt trâu không dài
Thiếu phụ sợ ngây người, nước mắt lặng yên lăn xuống nhìn cậu bé, lòng cô lúc này quả thật giống như bị dao cắt.
Đứa con trai bé bỏng nhất thời sơ xẩy bỏ nhà đi, lúc tìm được đã trở thành một cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ, ngay cả người cán chết nó cũng không tìm được.
Lúc đó thiếu phụ mém chút phát điên, mặc dù thời gian dần dần lắng đọng nổi đau, thậm chí có thêm đứa con trai thứ hai, thế nhưng sự áy náy đối với đứa con đầu lòng lại không thể nào biến mất hoàn toàn. Khi nghe nói có người dẫn con mình đến cô liền làm trái ý với chồng mình, lựa chọn tin tưởng người kia.
Hiện tại quả thật thấy được con trai, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vao, loại thống khổ này đối với người làm cha làm mẹ như bọn họ quả thật vô cùng tàn nhẫn.
Thiếu phụ che miệng lại, cố gắng áp chế bi thương, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cậu bé lại có chút kích động, mở miệng nói:
- Mẹ ơi, mẹ nhìn thấy con rồi sao? Ô ô ô, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con biết lỗi rồi, con không nên bỏ nhà trốn đi.
- Ô ô ô!
Thiếu phụ nhịn không được lại chạy tới, đáng tiếc lại lần nữa xuyên qua, sau đó thiếu phụ thống khổ ngồi xổm xuống, buồn bã nói:
- Tiểu Cường, xin lỗi con, đều là do mẹ không tốt, là mẹ không quan tâm đến con, ô ô, mẹ xin lỗi, Tiểu Cường, là mẹ có lỗi với con.
Tiểu Cường mỉn cười:
- Mẹ không có lỗi, là lỗi của con, con quá tùy hứng, hơn một năm nay con nhìn thấy rất nhiều cha mẹ dẫn theo con mình đi chơi, nhìn thấy đủ loại trẻ con, lúc đó con rốt cục hiểu ra, cha mẹ luôn yêu thương con, là do con sai rồi.
Ô. . . Ô. . .
Nghe con trai mình nói giống như thoát thai hoán cốt, thiếu phụ càng thương tâm, bi thương không thể ức chế, cô rất muốn con mình còn sống, cho dù không nghe lời, hiểu chuyện như bây giờ cũng được.
- Thật sự có thể nhìn thấy ư? Tiểu Cường, thật sự tới?
Nhìn biểu hiện của vợ mình, gã đàn ông tóc húi cua chần chờ, sau khi nhìn Trần Hạo thật sâu một lúc, rốt cục không nhịn được cầm cái bình lên, chuẩn bị dùng thử.
Đối với đứa con đầu lòng của mình, sự yêu thương gã dành cho nó không ít hơn vợ mình, nhưng là là một người đàn ông, là trụ cột duy nhất trong gia đình, nếu như gã thể hiện ra một mặt yếu đuối này vậy cái nhà này xem như hủy rồi.
Nếu như thực sự có thể nhìn thấy con trai mình, gã nhất định không thể bỏ lỡ.
Mặc dù Trần Hạo đã trải qua nhiều chuyện như thế này rồi, thế nhưng trong lòng của hắn vẫn xúc động không thôi.
Thấy gã đàn ông tóc húi cua cũng muốn thử, hắn cười cười, đứng dậy đi về phía cửa sổ, cho gia đình này một khoản không riêng.
Hai mắt Mao Quyền đỏ bừng không đành lòng nhìn tiếp, đi theo Trần Hạo đến bên cửa sổ.
Trần Hạo kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra phía ngoài.
Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn bao phủ thành thị, cảnh tượng phồn hoa.
Ánh mắt chuyển động, Trần Hạo đột nhiên dừng, nhìn kỹ lại.
Hắn lại thấy tên quỷ nhìn trộm kia.
Bất quá lúc này tên quỷ nhìn trộm kia lại leo thẳng vào căn phòng kia luôn.
Mẹ kiếp, con hàng này cảm thấy nhìn vẫn chưa đủ ghiền, muốn tham gia vào sao? Quỷ hồn không có thực thể như ngươi có thể làm gì?
Khoan, không đúng, trên người con hàng này hình như có thứ gì?
Trần Hạo híp mắt lại.
Hắn phát hiện trên người quỷ hồn này lại có một vầng sáng màu đỏ, cái vòng sáng màu đỏ này lại lộ ra một cảm giác tà dị.
Thú vị.
Quỷ hồn này lúc trước nhìn vẫn bình thường, tại sao lúc này lại biến hóa rồi? Ánh sáng máu đỏ kia là thứ gì? Lại có thể tránh sự dò xét của Âm Dương Nhãn?
Sắc mặt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, quay người nhìn thoáng qua, gã đàn ông tóc húi cua kia sau khi bôi nước mắt trâu xong cũng giống như vợ mình, hai mắt hắn chảy nước mắt nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thái của một người cha, Trần Hạo thấy thế liền im lặng đi ra ngoài.
Trần Hạo từ trên lầu đi xuống dưới nơi tên quỷ nhìn trộm vừa rồi đứng, Trần Hạo nghĩ nghĩ, nhìn Mao Quyền nói:
- Anh giúp một chút, kéo tên vừa rồi ra đây.
Mao Quyền nhìn thấy Trần Hạo thật trợ giúp Tiểu Cường hoàn thành tâm nguyện, thái độ đối với Trần Hạo cũng chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, nghe vậy liền vội vàng vỗ ngực nói:
- Không thành vấn đề, đại sư chờ một chút, tôi lập tức lôi tên gia hỏa đao mắt hột kia đến.
Lục Đạo - TruyenYY.com