CHƯƠNG 22: BỊ NHIỄM YÊU KHÍ
Đột nhiên tìm thấy con mèo đen mà mình đang đuổi theo, Trần Hạo híp mắt lại, ngưng thần nhìn chăm chú.
Con mèo đen này không tầm thường, có thể là mèo yêu trong truyền thuyết, nếu làm nó kích động quá mức thì cô gái nhỏ này có thể bị thương.
Trần Hạo nhìn thấy mèo đen, mèo đen quay đầu cũng nhìn thấy Trần Hạo, nhất thời bộ lông nó xù lên, đầu co rụt lại, trong miệng phát ra tiếng meo meo bén nhọn.
- Ai nha, Tiểu Hắc lại không ngoan rồi, có phải đã đói bụng rồi hay không? Đừng lo, chị lập tức sẽ lấy đồ ăn cho em đây, phải ngoan nha, hì hì.
Thiếu nữ đưa tay vuốt ve con mèo đen, hoàn toàn không có sơ hãi gì, ngược lại bộ dáng của cô vô cùng yêu thương con mèo đen kia.
Dưới sự an ủi của thiếu nữ, mèo đen chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt nhìn Trần Hạo vẫn không có di động, tràn đầy sự cảnh giác cùng uy hiếp.
Đù đù, đây là chủ nhân của mày sao? Cho là có chủ ở đây thì tao sẽ không làm gì được mày đúng không.
Trần Hạo bỉu môi một cái, nhìn về phía cô gái nhỏ kia, vừa nhìn, Trần Hạo sửng sốt.
Cô gái này vóc dáng không cao, chỉ cao chừng hơn một mét năm, bất quá tuổi này còn có thể cao thêm được nữa, hắn không quá ngạc nhiên, hơn nữa cô bé da trắng mỹ mạo, ngũ quan thanh tú, tóc dài đen sẫm rung động dưới cơn gió nhẹ, dáng người thon thả, phát dục thập phần không tồi, thuộc về loại hình cô gái có thể khơi gợi hormone nam tính của đàn ông.
Thế nhưng tất cả sự hoàn mỹ này lại bị vết bớt màu đỏ to chừng bàn tay trên má phá hủy.
Thật giống như gân máu chằn chịt hiện lên, rậm rạp xen kẽ, mơ hồ gắng liền với con mắt phía trên, người khác vừa nhìn vào chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Thế nhưng ở trong mắt Trần Hạo, những đường huyết văn này không bình thường, ở bên trong ẩn ẩn có một tia khí màu đỏ của mèo đen.
Đây là hiện tượng bị yêu khí tiêm nhiễm!
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, ánh mắt cũng trở thành bất thiện.
Xem ra, cô bé này rất thích con mèo đen mập này, thế nhưng mèo đen này lại hại cô bé kia, đậu má, đây không phải đang lấy oán trả ơn sao?
Ghê gớm thật, chú có thể nhịn được nhưng thím lại không nhịn được.
Trần Hạo không do dự nữa, sãi bước đi qua.
Con mèo đen này lập tức bị dọa sợ, trong náy mắt từ trên người cô bé nhảy xuống, thoạt nhìn vốn muốn chạy, bất quá sau khi chạy được vài bước lại quay trở lại, ngăn cản ở trước mặt cô bé, lông cả người nó đều xù lên, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ, dường như đang cảnh cáo Trần Hạo không được tới gần.
Trần Hạo tự nhiên không rãnh để ý, tiếp tục đi tới.
Meo meo ô!
Mèo đen nổi giận, thân thể mạnh mẽ chạy nước rút, tới trước mặt Trần Hạo, nhảy lên một cái, móng vuốt sắc bén nhằm thẳng vào cổ Trần Hạo.
Hạ thủ ác như vậy! Nhất định là mèo yêu không chút nghi ngờ.
Trần Hạo không có kinh hoảng, vào lúc mèo đen đánh tới hắn liền vung tay tát một cái.
Ba một tiếng, mèo đen bị đánh bay ra vài mét, lăn vài vòng trên mặt đất, kêu rên một tiếng.
- Tiểu Hắc!
Cô bé đột nhiên bị một màn này dọa sợ ngây người, nhìn thân thể mèo đen run run đứng lên, cố bé vội vàng chạy tới ôm lấy mèo đen, sau đó căm tức nhìn Trần Hạo:
- Tại sao anh lại làm hại Tiểu Hắc!
Trần Hạo mặc kệ cô, tiếp tục quan sát Hắc Miêu.
Chỉ mới một hiệp nhưng Trần Hạo đã nhìn thấu mèo đen.
Con mèo mập này hẳn là nắm giữ một loại yêu thuật mê hoặc người, nhưng bản thể lại chẳng khác gì mấy con mèo bình thường cả.
Lại nói tiếp, điều này so với mèo yêu trong truyền thuyết còn kém quá xa, làm cho Trần Hạo thở dài một hơi, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Cô không thấy là nó chủ động công kích tôi trước sao?
Cô bé sửng sốt, hình như đúng là như thế, vừa rồi Tiểu hắc giống như phát điên lao vào tấn công người này. Thế nhưng vì sao Tiểu Hắc lại hung tàn như vậy? Lẽ nào...
Cô gái vừa nghĩ đến liền căm tức nhìn Trần Hạo:
- Nhất định là anh trước đây ngược đãi Tiểu Hắc, cho nên nó thấy anh mới sợ như vậy, mới có thể tấn công tên bại hoại như anh.
Trần Hạo:
- ...
Vãi, đúng là thiếu nữ vô tri không thể nào nói lý được.
Trần Hạo nói thẳng:
- Cô bé à, con mèo đen này có chút cổ quái, giao nó cho tôi đi.
Cô bé theo bản năng ôm chặt mèo đen, nhìn chằm chằm Trần Hạo:
- Không cho, anh đi đi, nếu không tôi sẽ gọi người đến.
Trần Hạo cau mày, nhìn cô bé nói:
- Cô có biết con mèo đen này là thứ gì hay không, hơn nữa cô...
Cô gái trực tiếp cắt đứt lời Trần Hạo nói, hét lớn:
- Bớ người ta có biến thái, cứu mạnggggg.
Mặt Trần Hạo đen thùi lùi như đít nồi.
Đù mé, anh đây thật sự đang cứu cô em mà, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người khác.
Thế nhưng hắn không thể bỏ đi, bằng không sẽ trở thành người xấu như trong lời cô bé kia hô.
Lúc này bên trong tiểu khu còn có mấy người, nghe vậy lập tức chạy tới vây chặt Trần Hạo lại.
- Tiểu Hạ, làm sao vậy? Có người khi dễ em sao?
Một thiếu phụ khoảng hơn hai mươi tuổi đi đến bên cạnh cô bé, ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Hạo.
Có người hỗ trợ, cô bé nhất thời liền yên tâm, nhìn Trần Hạo đạo:
- Tên bại hoại này đánh Tiểu Hắc của em, còn muốn bắt Tiểu Hắc đi.
Thiếu phụ:
- ...
Không phải khi dễ Tiểu Hạ mà là khi dễ con mèo này sao? Người này có bị bệnh không!
Bất quá là khi dễ ai đều không phải là việc mà người tốt có thể làm.
Thiếu phụ nhìn Trần Hạo nói:
- Người trẻ tuổi, cậu không giải thích một chút sao?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Tôi không có khi dễ người nào, chỉ là đang cứu cô bé này, mấy cô nếu như quen biết nhau, như vậy cô hẳn biết vết bớt màu đỏ quỷ dị trên mặt cô gái này đi?
Hả!
Tình huống có chút ngoài dự đoán của mọi người, làm sao lại liên quan đến vết bớt trên mặt Tiểu Hạ rồi?
Mấy người bao vây hai mặt nhìn nhau, không rõ cho lắm.
Cô gái cũng khá sửng sốt.
Sự đau đớn từ vết bớt truyền đến làm cô không thể nào quên, cũng là nguyên do này nên hiện tại cô phải nghỉ học, chỉ đành phải tự học tại nhà, nếu ngày thường không có việc gì thì cô cũng không muốn bước ra ngoài tiểu khu này một bước, cô sợ ánh mắt mọi người nhìn mình.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Đừng nói tôi ở đây nói chuyện giật gân, vết bớt màu đỏ này chắc hẳn gia đình cô đã tìm đến rất nhiều thầy thuốc rồi phải không? Khẳng định đều nói trị không được, bằng không cũng sẽ không lưu lại đến bây giờ.
Nói đến đây, Trần Hạo dừng lại một chút nhìn cô gái nói:
- Vết bớt kia của cô là sau khi tiếp xúc với con mèo đen này mới xuất hiện, nếu như không phải như thế thì tôi sẽ xin lỗi rồi lâp tức đi ngay, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô nữa.
- Là sau khi tiếp xúc với con mèo đen này mới xuất hiện, cậu thanh niên này, cậu nói vết bớt màu đỏ này có quan hệ với Tiểu Hắc sao? Vết bớt trên mặt con của tôi có thể chữa được không vậy?
Một âm thanh gấp rút nói, sau đó một người vội vàng chạy đến, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi với gương mặt cấp thiết nhìn Trần Hạo.
Thấy người phụ nữ này đến, sắc mặt mấy người đến trước cũng hòa hoãng lại, người nhà Tiểu Hạ đã đến rồi, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.
Bất quá tình huống trước mắt lại có chút thú vị, ai cũng không đi mà vẫn đứng lại tò mò quan sát.
Trần Hạo nói:
- Vết bớt màu đỏ này không thành vấn đề, muốn giải quyết cũng khá đơn giản, thế nhưng tôi có một yêu cầu, con mèo đen này tôi phải mang đi.
Người phụ nữ đại hỉ, vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, con mèo đen này chỉ là mèo hoang ở gần đây thôi, không phải của nhà chúng tôi, chỉ cần cậu giúp con gái tôi chữa trị khỏi vết bớt này, yêu cầu gì nhà chúng tôi đều có thể đáp ứng.
- Mẹ, đừng đáp ứng người này, hắn nhật định sẽ làm chuyện xấu với Tiểu Hắc.
Cô gái nhỏ đột nhiên phản đối, căm tức nhìn Trần Hạo.
MinhLâm - Lục Đạo