CHƯƠNG 45: QUÁI NGƯ VÀ LONG LOẠI
Thủy đạo cũng là cạm bẫy!
Cảm giác được quái ngư vây công tới, trong đầu Long đại sư lóe lên một cái ý niệm, sau đó vẻ mặt cay đắng.
Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người rồi.
Vốn tưởng rằng cây cầu này nhỏ hẹp không thể bố trí cạm bẫy gì, không ngờ huyền cơ lại nằm dưới nước.
Bất quá lúc này hối hận đã không còn kịp rồi, Long đại sư quát nhẹ một tiếng, thân ảnh đột nhiên bay lên trời, sau đó tay cổ tay tại phần eo lôi kéo.
Một đạo quang mang tuyết trắng trống rỗng hiện ra, sau đó vung lên hư không, mấy con quái ngư nhất thời một phân thành hai, máu văng đầy khoảng không.
Một chiêu đắc thủ, Long đại sư cũng không chần chờ, thân ảnh lại nhảy lên bên trên cây cầu, kiếm trong tay bay lượn, mỗi một lần công kích đều có thể chém giết một hai con quái ngư.
Tình huống bất ngờ bên đây tiếp tục làm cho mọi người kinh hãi.
Con đường Long đại sư cũng chọn sai, trong nước cũng có cạm bẫy!
Lúc này, một trái một phải, một người trong nước, một người trên quảng trường, toàn bộ đều ở đây thi triển tất cả khả năng, đối kháng với cạm bẫy công kích.
Bất quá Trần Hạo bên này vận khí tốt, sau khi tiếp nhận hơn mười đợt ám khí thì âm thanh rắc rắc cùng hưu hưu liền biến mất, lưu lại một quảng trường gập ghềnh.
Trần Hạo thở dài một hơi, sờ sờ mồ hôi đầy đầu, lòng còn sợ hãi.
Thực sự là quá may mắn, nếu không phải linh cơ khẽ động, lựa chọn khổ luyện hai ngày Thiên Cương Bộ, lại dưới sự kích thích của nguy cơ, kích thích Thiên Cương Bộ dung hợp sơ bộ với thân thể, lúc này đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.
Đại sư không dễ làm a, lần này coi như là một bài học xương máu, chờ sau khi an toàn sau khi rời khỏi, nhất định phải nỗ lực khổ tu một đoạn thời gian, thông thạo nắm giữ toàn bộ kỹ năng hiện có, ngoài ra còn phải chuẩn bị các loại bảo vật giữa mạng. Sau đó mới có thể tiếp tục hành tẩu giang hồ.
Hữu kinh vô hiểm vượt qua cạm bẫy, Trần Hạo nhìn về phía Long đại sư bên kia, nhìn nhất thời có chút hả hê.
Lão già, còn muốn gạt tui, hiện tại không phải chính mình cũng rơi vào bẫy sao? Cạm bẫy của tui dù sao đều là vật chết, tránh né dễ dàng, đám quái ngư này vừa nhìn đều rất hung tàn, sơ ý một chút, khửa khửa khửa, xong cmn đời.
Trần Hạo ngồi xuống, lấy ra chocolate lúc trước chuẩn bị sẵn gặm một hồi, một bên khôi phục thể lực, một bên xem náo nhiệt.
Hắn cũng không quá lo lắng, Long đại sư võ trang đầy đủ, thứ tốt nhiều lắm, bản thân cũng có pháp lực tu vi, diệt quái như cũng dễ như trở bàn tay.
Một cái cơ hội để quan sát tu vi Long đại sư tốt như vậy, Trần Hạo làm sao có thể bỏ qua.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Long đại sư biểu hiện thật đúng là rất thong dong, kiếm trong tay quang vung vẩy, giọt nước đều không lọt, phàm là quái ngư công kích không phải bị bổ ngang thì chính là bị chém dọc, hiển nhiên Long đại sư này không chỉ có thân thủ bất phàm, vũ khí trong tay càng vô cùng sắc bén.
Trần Hạo càng nhìn biểu tình càng kinh ngạc, từ từ thu hồi biểu tình hài hước, ánh mắt cũng biến thành nghiêm túc.
Từ trên người Long đại sư, Trần Hạo thấy được một tố chất đại sư chân chính nên có.
Liền như bây giờ.
Quái ngư không phải là yêu quái gì cả, rõ ràng là bị sát khí Long Huyệt ảnh hưởng chuyển hóa thành, loại vật này dùng tu vi đả thương không có nhiều tác dụng, chỉ có thể dùng công kích vật lý.
Mà Long đại sư thi triển thân thủ không tầm thường chút nào, dễ dàng giải quyết, đây là tố chất cơ bản, có thể dùng pháp có thể dụng vật, gặp nguy không loạn.
Ngẫm lại vừa rồi mình ứng đối, sự so sánh này liền nhìn ra chênh lệch, quả thực không đáng để vào đâu, Trần Hạo cảm giác gương mặt nóng lên, âm thầm vì mình mới kiêu ngạo mà xấu hổ.
So với đại sư chân chính, sự chênh lệch của mình lúc này quá lớn, càng giống như là một tên lừa đảo hành tẩu giang hồ.
Không có khả năng kiêu ngạo, không có khả năng thật sự, vậy phải khiêm tốn, phải cố gắng, càng phải học tập người hơn mình.
Trong lòng Trần Hạo âm thầm cảnh cáo chính bản thân.
Sau đó, Trần Hạo nhìn Long đại sư ứng phó quái ngư, càng ngày càng bội phục.
Vị Long đại sư này mặc kệ nhân phẩm thế nào, thế nhưng thực lực của người ta thực sự đáng giá tôn trọng.
Chỉ chốc lát, dường như cảm giác được Long đại sư không dễ chọc, quái ngư chết đi không ít đồng bạn, rốt cục từ bỏ công kích, cái ao chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Long đại sư cầm lợi kiếm trong tay, âm thầm cảnh giác.
Sau một lúc lâu, hắn rốt cục khẳng định này quái ngư đã bị dọa lui, lúc này mới thở phào một hơi,
miệng to thở dốc.
So với Trần Hạo mới rồi né tránh, hắn bên này phản kích càng thêm tiêu hao thể lực, vừa rồi tiến công dày đặc một phen, thoạt nhìn rất dễ dàng, kì thực Long đại sư cũng là có khổ tự mình biết.
Thân thể đám quái ngư này tựa hồ bị Âm Sát ăn mòn, trở nên cứng rắn không gì sánh được, cho dù nhuyễn kiếm trong tay được rèn bằng phương thức đặc biệt, vô cùng sắc bén, nếu không phải toàn lực thi triển cũng không thể dễ dàng chém chết quái ngư như vậy, liên tục duy trì bạo phát thể lực như vậy, thiếu chút nữa thì lấy cái mạng già của hắn rồi.
Nếu như quái ngư vẫn không chết không thôi, chỉ trong chốc lát hắn liền không nhịn được phải hướng Trần Hạo nhờ giúp đỡ.
May là mặt mũi bản đại sư còn có thể giữ.
Mắt thấy cạm bẫy hai bên đều bị đại sư phá giải, chỉ còn lại một thông đạo thì bọn người Tiết Xông đại hỉ.
Cạm bẫy đáng sợ như vậy đều không làm khó được hai vị đại sư, lần này nhất định sẻ giải quyết được vấn đề.
- Long đại sư, ngài có muốn trở về nghỉ ngơi một chút hay không?
Tiết Xông là một người tinh minh, nhìn tiếng hít thở của Long đại sư không nhỏ, hiển nhiên tổn hao khá lớn, vì để ngừa vạn nhất, vẫn nên hỏi thăm một tiếng.
- Hừ, ngoại cung đã bị phá, đi tiếp là đến được chính điện, tinh thần hăng hái, sĩ khí đang cao phải tiến lên phía trước, há có thể bỏ dở nửa chừng? Trần đại sư, cậu nói có đúng hay không?
Long đại sư hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo đứng dậy, khiêm tốn nói:
- Long đại sư kinh nghiệm phong phú, vãn bối nghe ngài.
Hả!
Long đại sư kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
Tình huống gì đây? Tiểu tử này thế nào đột nhiên biến hóa lớn như vậy? Giọng điệu này nghe thật đúng như là thái độ của vãn bối.
Xem không hiểu, Long đại sư cũng không suy nghĩ lung tung, lúc này chính sự quan trọng hơn.
- Được rồi, hai bên là tử lộ, con đường ở giữa nhất định là sinh lộ, mọi người đi theo ở phía sau, chúng ta đi vào điện tìm Long Tẩm.
Long đại sư phân phó một tiếng, liền cất bước đi đến.
Trần Hạo cũng đứng dậy theo, từ quảng trường đi qua.
Không bao lâu, đi vào bên trong cung điện.
Khi đám người Tiết Xông câu đèn điện chiếu vào, cho dù là Long đại sư cũng phải hít một hơi hơi lạnh, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Chỉ thấy chính giữa trong đại điện, một cái bộ xương màu trắng dài hơn mười mét, nằm trên mặt đất, đầu giương lên thật cao.
- Long loại!
Long đại sư kinh hãi thốt ra, giọng nói run rẩy, ai cũng có thể nghe được sợ hãi cùng kinh khủng bên trong.
- Cái gì? Long loại? Chính là bộ xương này à? Trên đời thật sự có rồng tồn tại sao?
Đám người Tiết Xông cũng bị dọa sợ choáng váng, trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Trần Hạo mặc dù có chút chấn kinh, bất quá sau khi đối mặt với hai lần bị dọa lúc trước, đã thong dong hơn rất nhiều.
Tỉ mỉ quan sát, Trần Hạo cau mày, không phải chỉ là bộ xương của mãng xà thôi à, làm sao lại biến thành rồng được?
- Không được, chúng ta phải đi, nhất định phải rời đi ngay lập tức, hung vật trong huyệt một này chính là do rồng biến thành, một khi kinh động đến nó, mọi người chúng ta đều hẳn phải chết chắc.
Không đợi Trần Hạo hỏi, Long đại sư mở miệng lần nữa, lần này lại chủ động lựa chọn rời đi, giọng nói quả quyết không gì sánh được, bộ dạng hoàn toàn không có khả năng thương lượng.
Phải rời đi? Tại sao có thể, đều đi tới nơi này rồi, nhất định phải giải quyết mới được chứ!
Tiết Xông giật mình một cái lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi:
- Long đại sư, có thể nói rõ hơn một chút không? Ngài như vậy, tập đoàn Song Long không cách nào tiếp nhận được.
Long đại sư hoàn toàn không nể tình, mở miệng nói:
- Không có khả năng tiếp nhận, vậy tôi đành trả lại toàn bộ chi phí, các người mời cao nhân khác đi. Hung vật long loại là đáng sợ nhất, đây chính là tồn tại cấm kỵ, nơi đây một khắc cũng không thể ở lâu, tôi cáo từ trước.
Vừa dứt lời, long đại sư cư nhiên xoay người rời đi, ngay cả lời cũng không chịu nói nhiều thêm một câu.
Nhưng khi Long đại sư đi tới cửa cung điện thì đột nhiên mặt đất run rẩy, một âm thanh bén nhọn truyền ra.
- Ríttt...
MinhLâm - Lục Đạo