CHƯƠNG 49: CÔ KHÔNG PHẢI MẪU NGƯỜI CỦA TÔI
Tin tức Trần Hạo tỉnh lại rất nhanh được truyền ra.
Nửa giờ sau, Bạch Như là người thứ nhất đến thăm Trần Hạo.
Lúc này Bạch Như lần nữa khôi phục vẻ thanh xuân tịnh lệ, bộ dáng quyến rũ thời thượng, một thân tây trang phụ nữ chức vụ cao, thoạt nhìn thật là có khí chất của thương giới nữ cường nhân.
- Trần đại sư, anh cảm thấy khỏe hơn chưa?
Bạch Như đặt hoa quả và hoa tươi xuống bàn, cười ha hả hỏi.
Mặc dù là một mỹ nữ, thế nhưng mấy phen tiếp xúc, thấy rõ bản tính, Trần Hạo lại không có quá nhiều hảo cảm đối với Bạch Như, giọng nói lạnh nhạt trả lời:
- Còn chưa chết được.
Bạch Như bị bơ, biểu tình trong nháy mắt cứng lại, sau đó lại khôi phục như thường, cười nói:
- Trần đại sư, anh thoạt nhìn không muốn thấy tôi, tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao?
Trần Hạo nói:
- Bạch tổng nói đùa, giữa chúng ta hình như cũng không có quen thân như vậy, bất quá là quan hệ cố chủ mà thôi, hiện tại vấn đề công trường Thanh Khê Sơn đã giải quyết xong, Bạch tổng ngài mặc dù không có trở thành tổng tài, nhưng lại cùng Tiết Xông như nhau, đều treo danh tiếng phó tổng, cũng xem như là nghịch chuyển thành công rồi, hiện tại hẳn đến lúc nên thực hiện cam kết lúc trước rồi??
Bạch Như nhất thời chán nản.
Tên hỗn đản này, mỹ nữ đang đứng trước mặt, ngươi lại muốn tiền? Không lẽ ngươi muốn suốt đời phải độc thân như thế sao?
- Trần đại sư, lời này của anh không đúng rồi, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng chúng ta lại cùng nhau trải qua sinh tử, cảm tình so với rất nhiều bằng hữu tương giao bình thường đã hơn rất nhiều, anh nói đúng không??
Bạch Như coi hiểu rõ tính cách Trần Hạo, cùng tên này nói chuyện thì không thể đi lòng vòng, chỉ có thể nói thẳng, bằng không mình thử hắn liền giả ngu, hoàn toàn không có cách nào để trò chuyện.
Trần Hạo cười cười:
- Mấy việc trải qua sinh tử hay gì gì đó thì đừng nhắc, đây là công việc của tôi, bất quá không nghĩ tới độ khó lại lớn hơn một chút, nếu như Bạch tổng cảm thấy tôi bị thua thiệt thì có thể tăng thêm một phần thù lao, tôi không có ý kiến.
Chú mày tuyệt đối sẽ không có bạn gái.
Trong lòng Bạch Như tức giận mắng, bộ dạng tươi cười cũng thu vào, ánh mắt chăm chú nhìn Trần Hạo nói:
- Trần đại sư, đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng, lần này được Trần đại sư trợ giúp, tuy rằng tôi không đoạt được thứ mình muốn, nhưng cũng đã tiến xa hơn một bước, cho nên tôi cảm thấy giữa hai người chúng ta có khả năng hợp tác lâu dài, thậm chí, Trần đại sư nếu như có ý, tôi cũng không ngại cùng anh tiến một bước, đến lúc đó hai người chúng ta cùng nhau ...
- Stop!
Trần Hạo nghe không nổi nữa, trực tiếp cắt đứt, sau đó chăm chú hỏi:
- Việc đó quá xa vời, chúng ta vẫn nên kết toán thù lao đi rồi lại bàn tiếp, Bạch tổng không phải muốn chỉ nói cảm tình không nói chuyện tiền bạc chứ, muốn quỵt tiền tui sao??
Bạch Như nghẹn họng nhìn trân trối.
Tên khốn này, mày rốt cuộc có hiểu bà đang nói gì không? Bà đang quỵt nợ chú mày sao? Lão nương chỉ là nhìn chú không tệ, cho chú một cái cơ hội truy cầu bà. Chú mày làm sao trong mắt đều chỉ có tiền không thế, không có tiền chú mày liền sống không nổi nữa đúng không?
Tức giận ngực phập phồng, Bạch Như xấu hổ nhìn chằm chằm Trần Hạo, lạnh lùng nói:
- Trần đại sư yên tâm đi, ba trăm vạn, một xu cũng sẽ không thiếu, một chút nữa tiền sẽ vào tài khoảng của anh, vừa lòng anh chưa?
Trần Hạo nở nụ cười:
- Vê ri gút, cái gọi là cảm tình huynh đệ vô giá, không nói đến chuyện tiền bạc là quá hư cấu, nghe điêu vkl.
Bạch Như tức giận nói:
- Vậy bây giờ tôi có thể nói tiếp chưa??
Trần Hạo vẻ mặt thành thật:
- Xin cứ bắt đầu.
Bạch Như:
- ...
Mé nó, sao mình cứ có cảm giác mình là con khỉ mua vui cho người ta vậy?
Trong lòng không được tự nhiên, thế nhưng Bạch Như không muốn buông tha như vậy, dù sao lúc ở bên trong một cung cô cũng đã tận mắt nhìn thấy một cái thế giới mới tồn tại song song với thế giới mà cô đang sống, đối với một đại sư có bản lĩnh thật sự như Trần Hạo, trong lòng cô cũng xuất hiện một chút ý niệm khác thường, hơn nữa, Trần Hạo tuy rằng dáng vẻ không đẹp trai, bất quá ngũ quan đoan chính, đã ở trên mức trung bình rồi, hơn nữa vóc người cũng không tệ lắm, có thể thông đồng qua lại một chút.
- Trần đại sư, anh cảm thấy tôi thế nào?
Bạch Như hỏi.
Trần Hạo đạo:
- Rất đẹp.
Trong lòng Bạch Như vui vẻ, coi như anh thức thời, còn biết tôi rất đẹp.
- Vậy anh đối với tôi có cảm giác gì?
Bạch Như tiếp tục hỏi, trong mắt có chút chờ mong.
Trần Hạo suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Cô muốn nghe lời thật, hay là lời nói dối?
Bạch Như sửng sốt.
Lúc này còn có thể chọn nói thật hay nói dối sao?
Nhìn biểu tình Trần Hạo có chút bình tĩnh, trong lòng Bạch Như có dự cảm bất hảo.
- Nói thật.
Trần Hạo nói:
- Ok, vậy để tôi nói, tôi chỉ là con cái gia đình nông dân bình thường, một tên vô danh tiểu tốt, Bạch tổng xuất thân nhà giàu có, thân gia hàng tỉ, sự chênh lệch này không có cách nào có thể vượt qua được, thậm chí chúng ta được giáo dục nhân sinh quan bất đồng, tương đương với người của hai thế giới, nếu như không có lần hợp tác này, giữa chúng ta đời này cũng không thể xuất hiện liên quan gì được. Cô nói đúng không?
Bạch Như không nói lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Mà lần hợp tác này lại thay đổi hoàn toàn thế giới quan Bạch tổng? Có phải cảm thấy rất thần kỳ hay không, mọi nhận thức đều bị phá vỡ hết? Trên thế giới này lại còn có những vật ly kỳ cổ quái này, quỷ hồn, tà ma, thậm chí còn nhiều thứ hơn nữa, cô cảm thấy thế giới này bỗng nhiên xuất hiện nhiều thứ quỷ quái như thế, thực sự quá không an toàn, muốn tìm một người bảo vệ mình.
- Mà tôi chỉ là một tên tiểu bối trong giới tu hành, cũng coi như có chút thủ đoạn nhỏ, trong lúc hợp tác giúp cô, cho cô cảm giác an toàn, làm cho tâm hồn thiếu nữ của cô rối bời sao?? Không thể, không có khả năng nói như vậy, người không từ thủ đoạn truy cầu thành công như Bạch tổng, tâm hồn thiếu nữ cứng như sắt, sẽ không dễ dàng dao động, cho nên, chắc chắn cô thấy bản lĩnh của tôi nên lòng sinh ý niệm, những ý niệm này đối với cô mà nói chính là phụ tá là trợ giúp, là đường tắt, duy chỉ có không có... cảm tình.
Hai chữ cuối cùng, bên trong giọng nói Trần Hạo mang theo trêu tức, trào phúng.
Sắc mặt Bạch Như biến thay đổi, vẫn không có mở miệng.
- Cho nên, hiện tại Bạch tổng cô ở trước mặt tôi nói như vậy, hơn nữa còn không nhìn thái độ không phối hợp của tôi, trong lòng cô muốn tôi theo đuổi cô, đem hết toàn lực giúp cô trở thành nữ cường nhân chân chính trên thương trường, là như thế này sao??
Bạch Như trầm mặc chốc lát, thở dài nói:
- Trần đại sư, anh suy nghĩ nhiều rồi.
Trần Hạo nói:
- Suy nghĩ nhiều? Là tôi tự mình đa tình hay là tôi nói không đúng với ý nghĩ trong lòng cô lúc này, cô thật động cảm tình với tôi, sinh lòng ái mộ, muốn cùng tôi song túc song phi? Được, nếu như là loại thứ hai, tôi có thể truy cầu Bạch tổng, bất quá tôi có một yêu cầu, cô có thể làm không?
Nhãn tình Bạch Như sáng lên.
Trần Hạo cười nói:
- Tôi muốn cô từ bỏ tập đoàn Song Long, từ nay về sau giúp chồng dạy con, làm người phụ nữ của gia đình, không xuất đầu lộ diện, không tranh cường háo thắng, không...
- Anh quá đáng.
Bạch Như không đợi Trần Hạo nói xong, liền tức giận phản bác.
Trần Hạo nhún vai, cười híp mắt nhìn Bạch Như, ánh mắt kia rất rõ ràng, cô cũng biết đấy là ép buộc à, nếu như đều không phải là mẫu người của nhau, hà tất còn nói nhiều lời ảo vọng như thế? Thật sự coi tui là trạch nam chưa từng nếm mùi nữ nhân, thấy mỹ nữ liền hỏng não hết sao.
Bạch Như phẫn nộ sau đó liền phản ứng kịp, đặc biệt là những lời nói sau cùng của Trần Hạo. Thực sự là một tên khốn kiếp, tại sao có thể đem chuyện nam nữ nói rõ ràng như vậy, nếu như hiệu quả và lợi ích đều được dung hòa, chắc chắn ở giữa phải có cảm tình.
Chỉ là Bạch Như thế nào cũng không nghĩ ra từ ngữ phản bác.
Cô tự hỏi lòng mình, nếu như Trần Hạo không có chút bản lĩnh nào, chính bản thân cô thật đúng là nhìn không thuận mắt, càng đừng nói đến trong lòng sinh ra ý niệm không nên có gì.
Sắc mặt có chút khó coi, Bạch Như nói:
- Trần đại sư nói như vậy quá đả thương lòng người, lẽ nào xuất thân trong nhà giàu có thì không thể có tình cảm gì sao, sau này nếu là có có Bạch Phú Mỹ (nữ đại gia) nhà giàu vừa ý đại sư, đại sư cũng sẽ như ngày hôm nay cự tuyệt sao?
Trần Hạo nở nụ cười:
- Việc đó không nhất định, nếu cảm tình là thật, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, muội tử vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền, thằng ngu nó mới phản đối.
Bạch Như:
- ...
Thì ra là thằng khốn chú chướng mắt bà, khốn kiếp mất dạy, bố láo, trạch nam đáng chết, không bằng cầm thú, #¥#%##%...
MinhLâm - Lục Đạo